Sofa trong nhà có hình chữ L, Vân Dã ngồi sofa bên cạnh Phó Thức Tắc cắn dâu tây mà anh đưa cho, liếc trộm anh vài cái.
Nhìn như yên ả, thờ ơ với thế giới bên ngoài nhưng đôi đồng tử đen láy lại lạnh lùng sắc bén.
Anh không dùng lực, cả người dựa vào sofa, chống mặt nhìn về phía Vân Ly.
Ấy, làm anh rể mình cũng được đấy.
Vân Dã đang vừa nhìn trộm vừa ăn vụng thì đột nhiên Phó Thức Tắc hỏi cậu nhóc: "Nhìn trộm gì vậy?"
"..."
"Không ạ." Cu cậu cuống quýt ăn mấy trái dâu, sợ bị Vân Ly đánh nhưng lại nhìn cô vài cái mới cẩn thận hỏi: "Anh, có phải anh là sinh viên Đại học Bách khoa Tây Phục không?"
"Ừ."
Phó Thức Tắc hơi đăm chiêu nhìn cu cậu: "Sao em biết?"
"À chị em từng nhắc tới." Vân Dã tìm đại một lý do, cơ bản thì cậu đã xác định được rằng Phó Thức Tắc chính là người mà Vân Ly đã dán lên tường thời cấp Ba, cậu nhóc suy nghĩ rồi lại hỏi: "Anh, mới nãy anh đừng nghe em nói lung tung, chị em chưa từng theo đuổi người ta, nếu không với cái tính cách của chị ấy, người đó tới sao Hỏa thì chị ấy cũng sẽ đuổi theo."
"..."
"Em từng tới Đại học Bách khoa Tây Phục chưa?" Phó Thức Tắc đưa cho Vân Dã một quả dâu tây.
"Cảm ơn anh." Vân Dã lanh lợi đáp, xem ra Phó Thức Tắc dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều, cậu nhóc ăn hết dâu tây, suy nghĩ: "Chị em đưa em tới mấy lần."
"Tới tham quan?" Phó Thức Tắc lại đưa một quả dâu tây.
"Không phải ạ… cảm ơn anh." Vân Dã lại nhận lấy: "Chị em nói ở đó có bạn của chị ấy, nói là chị ấy tới tìm người nên em tới đó đọc sách với chị ấy."
Phó Thức Tắc không tiếp tục vấn đề này nữa, tiếp tục nói chuyện báo danh vào Đại học Bách khoa Tây Phục và hướng đi chuyên ngành với cậu chàng.
Trò chơi của Vân Ly vào hồi kết, Phó Thức Tắc đẩy đĩa dâu về phía Vân Dã: "Ăn nữa đi."
Thấy Vân Ly sắp tới, hai người không còn thời gian riêng tư nữa, Vân Dã vội vàng nói: "Anh, chị em là một người rất tốt."
"Ừ."
"Chị ấy thật sự rất tốt."
"Ừ."
"Anh thấy chị ấy có tốt hay không?"
"..."
Vân Dã không biết giấu tâm sự, khi nãy cảm thấy dụng ý của mình lộ liễu quá nên ăn một quả dâu tây che giấu sự gượng gạo của mình.
Phó Thức Tắc không nói gì, vẻ ngoài hai chị em có chỗ giống nhau, dáng vẻ khi lúng túng cũng gần như y hệt.
Khi Vân Ly tháo kính xuống thì thấy Phó Thức Tắc và Vân Dã ngồi trên sofa nói chuyện, bộ dạng của anh có vẻ ôn hòa, bình tĩnh hơn bình thường rất nhiều, giống như một người anh lớn.
Còn vẻ mặt của Vân Dã thì giống như một chàng thiếu niên mông lung chưa được khai sáng.
Nhớ tới lời mà Phó Chính Sơ nói khi say rượu, trong lòng Vân Ly chỉ xẹt qua bốn chữ—
Không! Thể! Nào! Nhỉ!
Mẹ nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!