Chương 30: Mượn Vr

Vân Ly khoát tay, giải thích một cách nhạt nhẽo: "Không phải anh không gọi xe được sao, em gọi giúp anh..."

Thấy anh không hé răng, Vân Ly ảo não nói: "Anh đừng cảm thấy em có ý đồ gì khác."

Nghe lời cô nói Phó Thức Tắc mới chú ý đã đến tám rưỡi tối rồi.

Anh nhìn về phía Vân Ly, cô trang điểm trang nhã, vóc dáng cao gầy, hai gò má yếu ớt bị lạnh đến ửng hồng, khuôn mặt có nét khí khái, giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Nhớ đến chuyện lúc nãy trong tòa nhà cô bị người đàn ông khác đến gần cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Di động rung lên một chút, Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn, chương trình thể hiện đã có tài xế nhận cuốc, cách anh 2km, khoảng năm phút đồng hồ sau sẽ đến.

Anh liếc mắt nhìn màn hình di động của Vân Ly, vẫn đang hiển thị "Đang tìm kiếm tài xế".

Nhận thấy anh mắt của anh, Vân Ly nâng màn hình về phía anh: "Có lẽ bây giờ hơi ít xe, vẫn chưa có người nhận.

Bên anh đã nhận được chưa?"

"..."

Phó Thức Tắc nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, tùy tiện chạm mấy cái.

Anh ngẩng đầu lên, đút điện thoại lại vào túi: "Không đặt được xe."

Vân Ly cúi đầu nhìn thời gian: "Nếu không thì...! để em đưa anh qua đó? Em lái xe đưa anh đi chỉ là chuyện mất mười phút đồng hồ thôi."

"Bây giờ đã khuya, về công hay tư em cũng hi vọng anh về sớm một chút." Giọng Vân Ly không lớn, cô sợ lại tiếp tục bị từ chối, lúc nói những lời này cũng không dám nhìn Phó Thức Tắc.

Phó Thức Tắc im lặng nhìn cô một cái, không từ chối nữa: "Ừm."

Ban đầu cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nhưng anh lại xuống giọng, trong thoáng chốc, tâm trạng Vân Ly trở nên tốt hơn nhiều, cô đi về phía trước: "Xe ở đây."

Vân Ly lái xe, khách sạn cách Đại học Bách khoa Tây Phục hai mươi phút chạy xe, lên cao tốc rồi sau đó vòng xuống đi tiếp ba nghìn mét là tới.

Nhớ đến mục đích đến đây lần này của anh, Vân Ly hỏi: "Lần này anh có mang thiết bị VR không?"

Phó Thức Tắc dùng giọng mũi đáp nhẹ một tiếng.

Vân Ly dùng giọng giải quyết việc chung nói: "Em làm một phim ngắn để tuyên truyền cho EAW, em định quay em trai em, độ nổi tiếng của nó cũng khá cao.

Ngày mai em có thể mượn thiết bị đó được không?"

Cô thoải mái bổ sung thêm: "Lúc em thả anh xuống, anh đưa cho em là được, ngày mốt em đưa đến Đại học Bách khoa Tây Phục cho anh.

Ngày mai anh không cần phải đến."

Phó Thức Tắc: "Thiết bị hướng dẫn theo dõi toàn thân, cô không biết thao tác."

Đã đến gần khách sạn, lực chú ý của Vân Ly tập trung vào chỗ đỗ xe ở hai bên đường, vội vàng trả lời: "Vậy thì bỏ đi, thứ Hai gặp lại."

"..."

Mở khóa cửa xe, Vân Ly quay đầu lại nhìn Phó Thức Tắc.

Anh vẫn lẳng lặng dựa lưng vào ghế, bóng cột đèn bên vệ đường hắt lên mặt anh.

"Ngày mai mấy giờ?"

"Hả?" Vân Ly hơi không phản ứng kịp, sau đó vội vàng sửa lời: "Mười giờ được chứ? Em ở tiểu khu Tân Quang, em có thể đến đón anh, hoặc là anh đến chỗ em cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!