Bởi vì trong lòng hổ thẹn, cho nên lúc này đây Vân Ly chỉ nghe được từ lời nói kia sự lạnh lùng và uy hiếp, mà ý uy hiếp đó chẳng khác nào kiểu...
Ông đây chuẩn bị giết cô đó, có điều dao không đủ sắc mà thôi.
Nhưng không sao, tôi còn có súng.
Cái gì mà "cán dài thì còn có khả năng"?
Làm sao anh ta biết được?
Chẳng lẽ anh ta đã thử rồi sao......!
Đủ loại suy nghĩ rùng rợn không ngừng vẽ ra trong đầu, đúng lúc này, người đàn ông kia lẳng lặng đứng dậy, đi về phía cô.
Chẳng hiểu tại sao, Vân Ly theo bản năng lùi lại một bước.
Anh ta không hề nhìn cô, mà đi thẳng về phía trước, vượt ngang qua Vân Ly, cầm điều khiển điều hoà đặt trên bàn lên.
Chỉnh nhiệt độ về ngưỡng ba mươi độ.
Sau đó bỏ xuống, đi đến quầy bar rót nước.
Thấy bản thân lại tưởng tượng lung tung, Vân Ly muốn nhanh chóng nói gì đó để làm giảm bầu không khí ngượng ngùng này, nhưng hỡi ôi khi cái miệng tốc độ 4g mà cái não chỉ xứng tầm điện thoại cục gạch: "Vậy cán dài… thì phải mua loại nào mới có thể giết…"
Vân Ly cạn lời, giờ phút này cô mới phát hiện câu nói của mình cực kỳ có vấn đề.
Anh chẳng thèm quay lại nhìn cô một cái, vẫn điềm tĩnh uống nước.
"À…Ừm..." Vân Ly sửa lời: "Đại khái là… kiểu gì, để tôi tránh mua phải..."
Nghe vậy, người đàn ông thoáng liếc nhìn cô, tầm mắt trượt xuống, dừng lại trên cổ tay nhỏ gầy của cô.
Giọng anh đều đều, hệt như một cỗ máy không cảm xúc khi đối diện với chồng số liệu cần phân tích, máy móc đọc ra số liệu trực quan nhất: "Lực tay không đủ…"
"Hả?"
"Mua cái gì cũng vậy."
...
Trở lại trung tâm, đầu óc Vân Ly vẫn dừng tại thời điểm hai người nói chuyện.
Mường tượng lại, cuộc đối thoại của họ có vẻ hơi kinh dị.
Giống một tay amateur trẻ người non dạ, điếc không sợ súng, táo tợn đi thỉnh giáo một gã tội phạm gạo cội về vấn đề dùng ô thế nào mới kết liễu được kẻ khác.
Một người dám hỏi.
Một người dám dạy.
Nhớ lại trước khi rời đi, cô còn rất ngu ngốc nói một câu: "Cảm ơn đã tận tình chỉ bảo." Cô hận không thể phi thẳng lên máy bay rời khỏi Nam Vu trong đêm nay.
Thời tiết ngày hè khô nóng, nương theo chiều gió thứ không khí nóng nực thiêu đốt bên tai, điều hòa cũng không khiến nhiệt độ giảm xuống.
Vân Ly che mặt, nhưng ngay cả bàn tay cũng nóng ran, như thể liên tục nhắc nhở cô khoảnh khắc vừa rồi có bao nhiêu xấu hổ.
Cách đó không xa Hà Giai Mộng phát hiện ra Vân Ly, gọi to: "Cô Nhàn Vân."
Vân Ly thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!