Dưới ánh nhìn của cô gái, lời nói của Vân Ly giống như đang tuyên thệ chủ quyền hơn, giọng của cô mềm nhẹ như bông nhưng trong nét mặt khuôn mày có sự khẳng định chắc chắn.
Sau khi cô gái đó đi rồi, Vân Ly nhấp một ngụm cà phê Mocha, bỗng nhiên Phó Thức Tắc hỏi: "Cô còn nhớ chuyện này sao?"
Vân Ly quay đầu lại nhìn anh, nét mặt người đàn ông lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được cảm giác thiếu niên, thần sắc vẫn bình tĩnh chẳng khác gì thường ngày.
Có cảm giác áp lực khó hiểu ập tới, Vân Ly tỏ ra bình tĩnh: "Cũng không xem là nhớ rõ, tôi chỉ muốn cổ vũ cô ấy một chút thôi, dù sao cô ấy cũng là fan của tôi."
Phó Thức Tắc thả dao nĩa xuống: "Cổ vũ cô ấy chuyện gì?"
"Chúng ta cũng đã quen nhau một thời gian rồi, bây giờ cũng coi như là bạn bè đúng không? Là bạn bè thì có thể xem xét đối tượng giúp nhau mà."
Phó Thức Tắc: "Không phải là không quen sao?"
"..."
Phó Thức Tắc chỉ chặn họng cô một chút rồi lại tiếp tục nói về đề tài vừa rồi: "Xem xét cái gì?"
Giọng anh bình thản như thường nhưng khi Vân Ly nhìn thì cảm thấy mang theo cả hương vị dụ dỗ và quyến rũ.
Tâm tư từ trước đến giờ được cô đặt trong đáy hòm không muốn lộ ra nhưng lại đồng loạt xuất hiện mạnh mẽ trong khoảnh khắc này.
Cảm giác chờ mong và hồi hộp khó có thể kiềm chế được, cô muốn xác định một chút xem Phó Thức Tắc có thích dạng người thế nào hay không.
Vân Ly nuốt nước miếng, dõi theo anh, giọng cô mang theo chút thăm dò: "Xinh đẹp và an tĩnh, hướng nội đối với người ngoài nhưng lại hướng ngoại đối với anh, hàng ngày vây quanh anh, anh cảm thấy được không?"
Thậm chí cô còn không cho anh nhiều cơ hội để chọn lựa.
Cô cũng không muốn biết đáp án nào khác.
Phó Thức Tắc sửng sốt, dựa vào phía bên phải, cầm ly nước lên uống một ngụm sau đó lật lật quyển sách giáo trình của cô.
"Đây là phần thi."
Không hỏi được đáp án mình muốn, sự chú ý của Vân Ly lại quay lại trên công thức và biểu đồ quy trình như gà bới kia.
Cách thời gian hẹn đã qua mười lăm phút nhưng Phó Chính Sơ còn chưa đến, Vân Ly mở di động ra, mười lăm phút trước có tin nhắn của cậu nhóc.
Phó Chính Sơ: [Chị Ly Ly, em có phải qua nữa không?]
Vân Ly: [Vì sao em lại không đến?]
Phó Chính Sơ: [Cảm giác ngại lắm ấy, em qua chẳng phải sẽ phá không khí rồi à?]
Vân Ly: [Em nói cũng đúng.]
Phó Chính Sơ: [...]
Vân Ly: [Em vẫn nên đến đây đi thôi QAQ, nếu không thì mưu đồ của chị bị lộ tẩy mất.]
Phó Chính Sơ: [Em đến đây.]
Trên thực tế, Phó Chính Sơ đã đến gần quán cà phê từ sớm rồi tìm một góc để trốn, cậu nhóc vừa học bài vừa quan sát tình hình của hai người.
Nhìn một lúc lâu thật sự là chẳng có gì thú vị nên cậu mới gửi tin nhắn cho Vân Ly.
Sau khi vào cửa, Phó Chính Sơ ngồi đối diện với Phó Thức Tắc rồi mở sách ra tự mình học.
Cả quá trình cũng không nói lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!