"Đúng tôi đang tìm anh."
Vân Ly không phủ nhận, ấp úng nói: "Anh uống nhiều rồi, tôi tới đón anh về."
Phó Thức Tắc: "Tới một mình?"
Vân Ly gật đầu, nghĩ ngợi chút lại bổ sung thêm một câu, "Những người khác cũng đang chếnh choáng, chẳng còn ai tỉnh táo."
Phó Thức Tắc: "Tôi đang hút dở."
Anh còn chưa hút xong.
Nghe ra ý tứ trong lời anh nhưng Vân Ly vẫn không nhúc nhích, "Vậy đợi anh hút xong, chúng ta cùng quay về?"
Thấy Phó Thức Tắc không phản ứng, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tìm được một chỗ có thể ngồi: "Vậy anh hút đi, tôi tìm chỗ xa xa đứng chờ anh."
Tìm được chỗ ngồi, Vân Ly lôi điện thoại ra nghịch giết thời gian.
Được một lúc thì nhận được tin nhắn của Đặng Sơ Kỳ: [Ông chủ bar nhìn mlem thật sự.
Móa cậu đi đâu rồi? Qua đây! Cậu mà gặp ông chủ quán bar, tớ thề cậu quên tuột chú út của Hạ Hạ luôn.]
Vân Ly: [Tớ là người hơi bị chung thuỷ đấy.
Chỉ có tình cũ, không có tình mới.]
Mượn rượu tiêu sầu, mượn thuốc giải toả, đêm nay Phó Thức Tắc đều thử hết.
Giờ phút này Vân Ly đang cực kỳ phiền não, trước khi rời khỏi quán bar cô vẫn không thăm dò được chút thông tin nào từ chỗ Hạ Tung Thanh cả.
Mà hai người cũng chưa thân quen đến mức có thể tâm sự với nhau những chuyện như vậy.
Nói đến thân… Hình như anh lại gọi cô là Vân Ly Ly thì phải?
Cô thoáng ngẩn người, bởi vì người khác đều thường gọi cô là Ly Ly.
Còn anh? Sao anh lại phải thêm một chữ Ly nữa vào?
Phó Thức Tắc xoay người về hướng bóng tối, lấy ra thêm một điếu thuốc nữa, đang định châm lửa thì ánh mắt nhác thấy bóng dáng cao gầy, mỏng manh của Vân Ly đứng ở mép cầu.
Cô co rúm lại, quấn mình trong chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt.
Anh ngoảnh đầu nhìn về phía cô, lúc tới anh không chú ý lắm.
Xung quanh đây đều là những tòa nhà tái định cư thời kỳ đầu.
Những ngọn đèn đường công suất thấp giăng đầy xác thiêu thân, trong bóng tối lưa thưa vài tên say rượu nửa nằm nửa ngồi, chả khác mấy cái xác là bao.
Cô nàng với tính cách như chú cừu non nhút nhát này lại đứng trong khung cảnh tiêu điều, u ám đó, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh nhét điếu thuốc trở về, đi đến bên cạnh cô: "Về thôi."
Vân Ly không hiểu sao anh lại thay đổi ý định chóng vánh như thế, chần chờ một lát mới nói: "Hình như ăn chè có thể tỉnh rượu đấy, tôi vừa search thử, có một quán ngay gần đây."
Trước kia mỗi lần ba cô
- ông Vân Vĩnh Xương uống say xong đều đòi ăn đồ ngọt.
Nói là uống nhiều rượu, dạ dày khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!