Chương 21: Tăng Ca

"Vậy nếu tớ gửi, cũng có khả năng anh ấy chỉ xem tin nhắn của tớ không trả lời mà." Vân Ly lẩm bẩm trả treo lại, giọng càng ngày càng nhỏ: "Hồi trước tớ xin phương thức liên lạc của anh ấy, anh ấy còn chẳng cho…"

"Đó là trước kia, không có nghĩa sau này cũng vậy." Đăng Sơ Kỳ chỉ hận sắt không rèn thành thép, cố gắng thông não cho đứa bạn thân: "Hơn nữa, Ly Ly, tớ đoán không sai thì bắt đầu từ thời điểm cậu xin phương thức liên lạc của người ta đã đổ người ta rồi đúng không?"

Vân Ly không đáp, cúi thấp đầu, nghịch nghịch quả bóng nhỏ trong tay.

"Đã bày tỏ với người ta chưa?"

Vân Ly lắc đầu.

"Cậu cảm thấy anh ta có nhận ra không?"

Vân Ly vẫn lắc đầu: "Có vẻ như anh ấy chỉ coi tớ là đứa cháu, đứa em trong nhà như Phó Chính Sơ thôi.

Đối xử với tớ rất bình thường." Nhớ tới hơn một trăm tin nhắn chưa đọc đó, Vân Ly lại cảm thấy sầu não: "Nếu như biết rồi, chắc anh ấy sẽ không bao giờ để ý đến tớ nữa."

Đặng Sơ Kỳ hiểu rõ tính cách của cô bạn thân, không đành lòng, hỏi thử: "Cậu có chủ động tiến tới không?"

Vân Ly vội phân bua: "Có mà."

"Cậu chủ động thế nào, nói chị đây nghe thử xem."

"Tớ chủ động nói chuyện với anh ấy…"

"Sau đó?"

"Thì là, nói chuyện đó..."

"..."

Có lẽ cảm thấy đứa bạn thân đúng là vô phương cứu chữa, Đặng Sơ Kỳ thấy tương lai mờ mịt, chẳng có tẹo hy vọng nào, nên bắt đầu bàn lùi: "Hay quên đi thôi.

Buông bỏ sớm một chút nhé Ly Ly.

Thực ra cậu út của Hạ Hạ cũng đâu tốt lắm đâu, trừ bỏ gương mặt nhìn cũng tạm được, gia cảnh tốt thì làm gì có gì đặc biệt đâu."

"Hơn nữa tính cách anh ta cũng không tốt lắm, đúng không? Ngày nào cũng trưng bản mặt cáu bẳn, khó chịu ra.

Đối diện với anh ta cậu cũng chẳng thiết tha chuyện trò, cứ bốn mắt trừng nhau khác nào diễn kịch câm."

Dứt lời, Đặng Sơ Kỳ đã thấy đứa bạn thân đang trừng mắt lườm mình, dáng vẻ rõ ràng là không vui tí nào hết: "Anh ấy chỉ là không thích nói chuyện thôi được không? Cậu đừng nói những lời như vừa rồi lần nào nữa.

Phó Thức Tắc rất tốt."

Đặng Sơ Kỳ thộn mặt ra hồi lâu, suy đi tính lại vẫn chẳng thấy tên Phó Thức Tắc thanh tâm quả dục, mặt mày lãnh đạm như núi băng di động kia có chỗ nào tốt.

"Ly Ly à, có khi nào cậu…" Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, Đặng Sơ Kỳ cân nhắc thật kỹ, thận trọng lựa chọn từ ngữ uyển chuyển nhất có thể để diễn đạt: "Chỉ vì thích gương mặt yêu nghiệt của anh ta không? Khuôn mặt đẹp cỡ nào nhìn lâu cũng ngán thôi, hai người muốn bên nhau lâu dài quan trọng nhất vẫn là tính cách."

Vân Ly lắc đầu nói: "Nếu như có thể nhìn gương mặt đó cả đời, tới nghĩ mình đến chết cũng không chán."

Đặng Sơ Kỳ: "Nếu gương mặt đó, sau này bị người phụ nữ khác độc quyền, cậu có chấp nhận được không?"

Vân Ly nhớ tới đêm hôm trước, Phó Thức Tắc lặng lẽ đứng một bên nhìn cô nghịch pháo bông.

Nếu khung cảnh đó xảy ra nhưng nhân vật chính lại là anh cùng một người phụ nữ khác không phải cô… tưởng tượng ra thôi Vân Ly cũng thấy tim thắt lại, hơi thở bị bóp nghẹt.

Cô nhìn sang phía Đặng Sơ Kỳ, nghĩ nghĩ một lát mới đáp: "Vậy cậu thấy tớ có nên theo đuổi anh ấy không?"

Đặng Sơ Kỳ gật đầu cái rụp, chắc như đinh đóng cột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!