Chương 18: Ôm Chặt Ba Hờ

Cảnh tượng quá mức chân thật khiến Vân Ly vô thức trốn về phía sau, buông tay cầm, hệ thống máy chủ cảm ứng trên VR cất giọng đáng yêu nhắc nhở: "Bé con! Nắm chắc tay vịn mới có thể ôm chặt ba được."

"..."

Mặc dù biết rõ tất cả chỉ là giả tưởng, nhưng trong thế giới VR, xúc cảm chân thực từ hiệu ứng thị giác vẫn khiến Vân Ly không thể cưỡng lại được mà chủ động ôm lấy "ba hờ" Phó Thức Tắc.

Tất nhiên khi trong lòng đã để ý thì dù những việc rất bình thường, nhỏ nhặt cũng trở nên đặc biệt theo một cách rất riêng.

Chưa tới hai giây sau, chiếc moto bắt đầu chuyển động.

Phó Thức Tắc cưỡi moto băng qua núi rừng, đúng lúc này một loạt những con quái vật được hệ thống thiết kế lao ra tấn công hai "cha con".

Hình ảnh đồ hoạ của những con quái vật mang đậm dấu ấn của những chiếc arcade cổ điển, vô cùng sống động, chân thật, những lúc trải qua hiệu ứng lộn nhào trên không trung Vân Ly đều sợ đến mức nhắm tịt hai mắt.

Đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô mới phát hiện ra, không biết từ khi nào mình đã nắm chặt lấy tay cầm, tương đương với việc trong thế giới ảo cô "con gái" Vân Ly đang co ro co rúm ôm chặt eo "ba hờ" Phó Thức Tắc.

Trán Vân Ly đẫm mồ hôi, cảm giác mô phỏng mà thực tế ảo đem lại có hạn, không chân thực đến mức khiến bản thân người chơi có cảm giác thật 100%, tuy nhiên chỉ dựa vào "cái ôm bằng thị giác" cũng khiến người "ôm tâm tư không trong sáng" như cô cảm thấy tim đập loạn nhịp.

Phó Thức Tắc luôn nhìn thẳng về phía trước, như thể hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.

Vân Ly đang định thu tay thì dừng lại, cô dùng đầu ngón tay ấn chặt vào lòng bàn tay không biết đã phủ một lớp mồ hôi mỏng từ bao giờ.

Cô hít sâu một hơi, xoè tay ra, bình tĩnh định thần rồi ngước nhìn bóng lưng trước mặt, lại lẳng lặng "ôm chặt" eo ông ba bất đắc dĩ của mình.

Lén lút ôm trộm anh một cái… hình như cũng không sao đâu nhỉ…

Điểm cuối là hẻm núi bên cạnh, cô thấy Phó Thức Tắc xuống moto, nhân vật trong game đang đội mũ bảo hiểm, đeo kính râm, trên má có một vết xước dài.

Anh giơ hai tay về phía cô

Vân Ly nín thở, thấy "ba hờ" xuyên hai tay dưới nách mình, bế bổng cô lên.

Chỉ vài phút, trong cuộc hành trình ngắn ngủi cùng anh băng núi, vượt đèo, Vân Ly nhìn lòng bàn tay nho nhỏ của mình, lấy hết can đảm nắm lấy tay anh.

Và… đối phương cũng nắm lấy tay cô.

Cuộc phiêu lưu kết thúc, Phó Thức Tắc tháo kính VR, cảm thấy găng tay bên trái khẽ rung lên.

Anh ngoảnh lại nhìn về sang Vân Ly, một lúc sau cô mới chậm rãi bỏ kính VR xuống, có vẻ tâm trí vẫn chưa trở lại thực tại.

Vài giây sau, hệ thống mới bắt đầu thông báo những điều cần lưu ý để đảm bảo an toàn khi kết thúc trò chơi.

Phó Thức Tắc cởi bỏ trang thiết bị của mình trước, sau đó mới đi tới hỗ trợ Vân Ly.

Ánh mắt Vân Ly có chút trốn tránh: "Chế độ này tương đối đặc thù."

Phó Thức Tắc khom lưng cởi dây an toàn giúp cô, anh vẫn bình thản như thế, dường như chẳng bị tác động chút nào bởi thế giới ảo vừa rồi, anh điềm tĩnh lên tiếng: "Chỗ nào?"

"Một khi chọn chế độ "cha con" máy chủ sẽ thiết lập chương trình ngăn việc trẻ em nổ súng và tự cầm lái."

Phó Thức Tắc thoáng sửng sốt: "Vừa rồi cô không nổ súng à?"

"Vâng."

"Cũng không lái xe?"

"Đúng vậy..."

Biểu cảm trên khuôn mặt anh lộ vẻ hoang mang: "Cô không vào được trò chơi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!