Chương 9: (Vô Đề)

Thế nhưng trước cổng Định Hoài, trên lưng tuấn mã, Quỳnh Cảnh trong hắc bào giấu hình, kéo dây cương, cúi thấp người, nghiêng đầu mỉm cười với ta: 

"Đi thôi. Kim Lăng giao cho ngươi." 

"Nếu công chúa trong chùa Nam Quốc kia để lộ sơ hở… thì cả ngươi lẫn ta, chẳng ai sống được lâu đâu."

Phụ thân đã chờ sẵn nơi ngoài thành, cùng nàng nhập kinh. 

Người là thầy của hoàng tử, cận thần của thiên tử, trên đời còn ai hiểu rõ cục diện trong triều hơn người? 

Muốn bình định thiên hạ thì khó, nhưng muốn khuấy đảo lòng người nơi kinh đô, với người, dễ như trở bàn tay. 

Nguyên Hành hất cằm nhìn ta, mỉm cười rạng rỡ: 

"Tỷ tỷ cứ yên tâm, dù có chết, Nguyên Hành cũng tuyệt không để tỷ tỷ phải chết!" 

Ta… 

"Ta hiểu rõ, nếu tỷ tỷ muốn lợi dụng, thì cứ việc. Nguyên Hành cam nguyện." 

Không giống như kiếp trước, nơi tiểu viện kia, hắn đơn độc hát khúc ca chỉ dành riêng cho ta. 

Kiếp này, hắn khoác lên xiêm y của công chúa, đưa cả vũ đài vào chùa Nam Quốc, diễn một vở tuồng thế thân đổi vị, thật giả khó phân. 

Dưới hành lang, Lục Tinh Hồi vẻ mặt mệt mỏi, thấp giọng than: 

"Nàng lại một lần nữa bỏ rơi ta. Nàng vẫn không chịu tin tưởng ta!" 

Ta giật giật mí mắt, khẽ nói: 

"Nếu nàng ấy không tin huynh, sao có thể giao việc đại sự như giữ vững thành Kim Lăng cho huynh chứ?" 

Ánh mắt não tình của hắn lập tức sáng lên: 

"Ta biết mà! Nàng ấy vẫn xem trọng ta nhất!"

16

Sáng hôm sau, khắp tửu lâu trà quán trong thành Kim Lăng đều lan truyền một tin chấn động: Tống Tự Chương của phủ Trung Nghĩa Hầu dám mưu toan với thị nữ thân cận của công chúa, khiến công chúa giận dữ đến mức đêm khuya rời phủ xuất gia. 

Người người bàn tán, kể lại từng chiến công khi xưa của công chúa, mang ơn sủng của bệ hạ ra so sánh, đồng thời mắng chửi phủ Hầu hết lời, gièm pha Tống Tự Chương chẳng ra gì. 

"Hắn xứng với công chúa Quỳnh Cảnh chỗ nào? Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi." 

"Từ xưa đã là công tử hoa tâm, chó không chừa thói ăn phân, đến tỳ nữ của công chúa cũng không tha, thật là đáng khinh!" 

"Nếu là ta, đã sớm ngoan ngoãn hạ mình, đi thỉnh công chúa quay về. Không có công chúa, phủ Hầu chỉ còn cái vỏ rỗng, còn gì mà tác oai tác quái?" 

Tống Tự Chương đang nghe hí khúc trong trà lâu, tức giận đến suýt nổ phổi, lập tức nhảy dựng lên ẩu đả giữa đường. 

Mà kẻ đánh nhau cùng hắn, không ai xa lạ, chính là thứ tử của một phủ Quốc công trong kinh thành. 

Ngươi đ.ấ. m ta đá, hai bên đánh nhau không phân thắng bại. 

Tống Tự Chương mặt mũi bầm tím, vẫn không quên hung hăng lên tiếng: 

"Nàng ta ghen tuông vô lý mà bỏ đi, dựa vào đâu mà bắt ta phải đón về? Nếu ta thực sự làm nàng ủy khuất, ắt có bệ hạ phân xử, đến lượt đám dân đen các ngươi lắm mồm lắm miệng?" 

Người kia phun ra một ngụm máu, lạnh lùng mắng lại: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!