Phụ thân nghiền nát thức ăn trong tay, vung tay một cái, tất cả đều ném xuống hồ cá:
"Nói phụ thân nghe xem nào!"
Hôm ấy trời xuân trong trẻo, cảnh sắc an hòa, ta đẩy cửa viện hoa lê:
"Nguyên Hành, ta đưa ngươi về không phải để nhốt ngươi cả đời trong cái viện này."
"Giúp ta một lần, ta cho ngươi tự do — được chăng?"
Ánh mắt hắn tối rồi lại trầm hơn, đè nén cảm xúc khó dò nơi đáy mắt, lặng lẽ rót cho ta một chén trà:
Tuỳ ý tỷ tỷ.
Cô mẫu đứng bên nhướng mày nháy mắt:
"Có khí chất đấy, được việc!"
"Ta muốn đi Kim Lăng, cùng biểu ca Tinh Hồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô mẫu sững sờ:
"Con… chơi lớn quá rồi đó!"
"Thôi thì, họ không để tâm, ta cũng chẳng bận lòng."
13
"Muội muốn gặp nàng ấy!"
Biểu ca Tinh Hồi sững người, cả thân hình khựng lại giữa chừng.
"Muội… muội vừa nói gì cơ?"
"Muội nói, nữ tử ở Kim Lăng ấy… giờ vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt hắn biến hẳn, m.á. u như bị rút cạn, trong khoảnh khắc trắng bệch không còn giọt huyết sắc.
Ngươi vì nàng mà c.h.ế. t ở kiếp trước, thiên hạ đều hay.
Lại cứ ngỡ mình giấu kín tâm tư lắm.
Mà cánh cửa lòng kia — cánh cửa Tinh Hồi đã canh giữ cả một đời ở kiếp trước — bị ta một tay đẩy mở.
Chén trà trong tay Nhị công chúa Quỳnh Cảnh khẽ khựng lại, nàng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt mở miệng:
"Gan ngươi cũng lớn đấy, dám tự tiện đẩy cửa của bổn cung."
"Cửa trên đời vốn sinh ra để người đẩy mở. Không ai dám, không có nghĩa là không nên."
Nàng khẽ cười một tiếng, mang theo vài phần giễu cợt:
"Miệng lưỡi thật lanh lợi!"
"Chí lớn đổ sông, Thái phó làm sao cam lòng?"
Nàng cười nhạt, mỉa mai phụ thân ta trung quân ái quốc, trung chính kiên cường, nhưng đến cuối cùng lại phải mang tiếng phản thần, thảm bại tháo chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!