Kiếp trước, gánh hát bị niêm phong, hắn rơi vào vũng bùn, bị ép làm món đồ chơi trong hậu viện nhà quyền quý.
Thân hình cao gầy ngâm trong thủy trì, y phục xốc xếch, tóc dài xõa xuống, đan xen cùng vết roi chằng chịt khắp người, ánh mắt trống rỗng tựa như người đã chết.
Ta trong men say xông vào hậu viện, giữa cuộc yến tửu dâm loạn của một đám nam nhân, bắt gặp bóng hình tan nát của hắn.
Cũng như lúc này, ta đưa tay ra với hắn:
"Đi với ta, có được không?"
Giếng cạn gặp được ánh sáng, vừa rực rỡ đã lại tối tăm.
"Tiểu thư… ta bẩn lắm."
Bẩn là những kẻ đã chà đạp và hành hạ, bẩn là thế đạo phân biệt giai tầng đến đáng ghê tởm.
Không phải hắn.
"Hắn, ta muốn. Tiền chuộc thân, đến tìm Thẩm Triết mà đòi."
Trong tiểu viện rào tre phía bắc thành, ta và hắn đã cùng nhau sống trọn nửa năm.
Trời mưa tuyết triền miên, hắn xắn tay áo dài, đốt hương pha trà, chỉnh dây đàn tấu khúc.
Khói hương lượn lờ, hắn kể chuyện gánh hát, nói chuyện một đời, nói phong nguyệt Dương Châu, kể Bái Vương đất Kim Lăng.
Kể đến cuối, bàn tay thon dài ấy đặt lên đầu ta, chậm rãi vuốt ve từng lượt.
Giọng khàn khàn, lẫn trong đó là nỗi xót xa nặng trĩu:
"Thế sự như nước chảy, ngẫm lại cũng chỉ là một giấc mộng phù sinh. Tỷ tỷ à, hãy buông tha cho chính mình… được không?"
Cũng vào ngày ấy, từ phía nam thành, truyền đến tin mừng — ngoại thất kia mang thai.
Vì bảo vệ nàng ta được vẹn toàn, Thẩm Triết mãi đến tháng thứ bảy mới dám để lộ tin ra.
Hắn phòng ai?
Chính là ta!
Hắn bảo vệ ai?
Là người khác!
Ta lảo đảo, bước vào viện hoa lê, từng ngụm từng ngụm rượu nóng trút vào bụng, như muốn thiêu cháy cõi lòng.
Say rồi, ta nằm lên đùi Nguyên Hành, gào khóc trong lặng thầm, trút ra cơn hờn giận và bi thương chẳng thể gọi thành lời.
Hắn nhìn ta, dịu giọng nói:
"Ta đưa nàng đi… có được không?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kiếp này, hắn mỉm cười:
"Được. Ta đi cùng tỷ tỷ."
11
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!