08
Từ sớm tinh mơ, Thẩm Triết đã có chút bất an trong lòng.
Thế nhưng người trong lòng lại quấn quýt đòi hắn ra ngoại thành đua ngựa.
Không thể trái ý, hắn đành xuất môn.
Khi tuấn mã cao lớn của hắn lướt ngang qua một cỗ xe ngựa, bỗng có người kinh hô:
"Xe ngựa của Tô phủ đó! Hôm nay họ xuất hành rời kinh rồi!"
Sắc mặt Thẩm Triết thoáng biến, vô thức giục ngựa chắn trước đầu xe.
Nhưng rèm xe được vén lên — bên trong trống không.
Thẩm Triết nhẹ nhàng thở ra, trong giọng nói mang theo mấy phần vui mừng mà chính hắn cũng chưa kịp nhận ra:
"Tô gia thật vẫn muốn hạ Giang Nam sao? Có khi nào đổi ý rồi?"
"Làm rầm rộ như vậy, mà đến giờ chẳng thấy ai đến đưa thiếp cáo biệt của Tô phủ."
"Ngươi về nói với Tô Anh một câu, rằng kinh thành là nơi phồn hoa vinh hiển, biết bao người chen đầu đến m.á. u chảy cũng chưa chắc trụ nổi, chớ nên vì chút bốc đồng mà hủy đi tiền đồ của phụ thân và ca ca nàng."
"Hôn sự mà thôi, ta không cưới nàng, chẳng lẽ kinh thành lại thiếu nam tử tài hoa khiến nàng không gả nổi? Mượn biểu ca ra ứng phó, chẳng phải trò con nít là gì?"
"Chờ ta cùng Sương nhi thành thân xong, rảnh rỗi rồi, nhất định sẽ giúp nàng chọn vài mối hôn tốt nơi kinh thành. Dù gì cũng là thanh mai trúc mã, ta vẫn mong nàng có được bến đỗ ấm êm."
Phu xe tròn mắt nhìn hắn, sắc mặt như nhìn kẻ ngốc:
"Nhưng nhà chúng ta chỉ có một tiểu thiếu gia thôi, hôm qua mới thôi b. ú sữa đó!"
Thẩm Triết cả kinh:
"Chẳng phải… đây là xe ngựa của Tô phủ Thái phó sao?"
Phu xe lắc đầu:
"Là nhà họ Tô mở tiệm dược liệu kia mà!"
"Ấy chà, công tử chẳng hay sao? Tối qua phủ Thái phó Tô gia đã mở tiệc tạ biệt, khoản đãi thân hữu cố giao."
"Hơn nữa, kinh thành này giờ còn đâu Tô phủ Thái phó nữa? Thuyền nhà họ sáng sớm nay đã rời bến, hôm nay có gió bắc, thuận dòng mà xuôi, e là giờ này đã ra khỏi trăm dặm rồi cũng nên."
— Vậy còn yến tiệc cáo biệt của nàng?
Hai tay Thẩm Triết run rẩy, giọng nghẹn lại:
"Nàng… vì sao chưa từng nói với ta một lời nào cả!"
9
Xuôi dòng mà đi, chẳng quá ba ngày đã tới Dương Châu.
Cô mẫu ta cả đời không con gái, xem ta như ngọc quý trong lòng.
Kiếp trước, khi Thẩm Triết nuôi ngoại thất, cô mẫu chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng ba con phố không ngơi nghỉ.
Nghe ta bao dưỡng tiểu quan, bà chẳng nói nửa lời, liền nhét cho ta một xấp ngân phiếu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!