Chương 4: (Vô Đề)

Ta đứng dưới hành lang gió táp mưa sa, lệ hòa trong nước mưa, ướt đẫm thân mình, thê thảm vô cùng. 

Ta gào khóc điên dại, từng câu từng chữ chất vấn hắn vì cớ gì lại đối xử với ta như thế. 

Hắn bực bội không chịu nổi, hất cho ta một chiếc gương đồng, quát lớn: 

"Ta thích như vậy, thì sao nào? Ngươi soi xem mình đi, cái dáng điệu đanh đá điên dại ấy, có gì đáng để ta giữ bên mình?" 

Cửa thư phòng rầm một tiếng khép chặt, ép chiếc bóng điên dại trong gương thành muôn mảnh vụn. 

Trời mưa như trút, ta vẫn cố chấp đứng đó, ngoài cửa thư phòng, như hành xác mà lạnh lùng đối diện hắn qua tầng cửa nặng nề. 

Khi ấy, hắn chưa từng nghĩ đến việc che cho ta một chiếc ô chắn gió mưa. 

Về sau, suốt bao năm dài, oán hận và bất cam quấn chặt lấy ta, giam cầm cả một đời trong màn mưa vô tận. 

Hắn cũng từng biết đưa ô che mưa, biết chu đáo đề phòng khi trời trở gió — nhưng người hắn muốn che chở, chưa từng là người đàn bà điên nơi hậu viện mang tên Tô Anh của kiếp trước. 

Đúng lúc này ca ca ta đẩy cửa bước vào, chuông gió dưới mái hiên leng keng ngân vang cắt ngang ta khỏi dòng suy nghĩ.

Lời ân cần của ca ca truyền đến rõ ràng giữa cơn mưa: 

"Sắc mặt muội không tốt, có chuyện gì khiến muội không vui sao?" 

Đầu ngón tay run rẩy của ta dần ấm trở lại, khẽ lắc đầu đáp: 

"Chỉ là kẻ không liên quan, không đáng bận tâm." 

"Trời đổ mưa rồi, ta mang ô đến cho muội." 

Lục Tinh Hồi cả người ướt đẫm lao vào cửa, như đứa trẻ dâng công trạng, giơ cao một chiếc ô cán ngọc sắc thiên thanh: 

"Nữ tử thân thể yếu mềm, chẳng thể dầm mưa. Biểu muội, ô đây, cho muội!" 

Còn Thẩm Triết… chỉ siết chặt một chiếc ô trong tay, cô độc đứng trong bóng tối dưới đèn, mày mắt ẩn trong u uất, hồi lâu không nhúc nhích.

7

Nữ tử thân thể yếu mềm, chẳng thể dầm mưa. 

Thẩm Triết sững người tại chỗ. 

Nhưng Tô Anh của kiếp trước lại luôn ngâm mình trong mưa gió. 

Khi phụ thân và ca ca nàng bị c.h.é. m giữa chợ rau, nàng lao vào bùn lầy, phát cuồng dùng chính xiêm y mà che lấy thể diện cuối cùng cho phụ thân và ca ca. 

Khi hắn vì men say mà thất thân cùng Niệm Sương, nàng cũng điên cuồng giằng co giữa cơn mưa tầm tã, đòi hắn một lời công đạo. 

Ngay cả lúc thu dọn xác cho vũ cơ kia, mưa phùn mịt mờ cũng thấm đẫm oán hận trên gương mặt nàng. 

Khi ấy, bản thân hắn chưa từng có được sự ôn nhu và tinh tế như Lục Tinh Hồi. 

Hắn có quá nhiều bất đắc dĩ và khó xử, lại quá ít chỗ dung thứ dành cho Tô Anh. 

Tự cho là phu thê một hồi, lại từng là thanh mai trúc mã, sao đến nỗi phải đoạn tuyệt, không qua lại như người dưng nước lã? 

Dù không ưa nàng, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bứt rứt không tên, hắn vẫn muốn cùng nàng hàn gắn đôi chút. 

Bàn tay vừa nhấc lên, định mở cửa ra, thì Tần Sương đã đến. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!