Chương 2: (Vô Đề)

03

Ta tặng cho Thẩm Triết hai cái tát, đánh đến mức mặt hắn đầy m.á. u tươi, bê bết chẳng ra hình người. 

Đợi đến khi nữ tử kia ngạo nghễ bước lên lầu hai trà thất, ta bỗng nhiên rút kiếm, mũi kiếm sắc lạnh nhắm thẳng giữa mi tâm nàng ta. 

Nàng hoảng sợ đến mềm cả chân, lăn từ lầu hai xuống đất, m.á. u chảy như suối, một xác hai mạng. 

Đêm ấy, Thẩm Triết như kẻ điên lao vào viện ta, một tay bóp lấy chiếc cổ gầy trơ xương của ta: 

"Nhiệm Sương c.h.ế. t rồi, hài tử cũng chẳng còn, nàng thỏa mãn rồi chứ?" 

Trong cơn ngạt thở sắp tắt, ta chỉ thấy mình như con cá nằm trên thớt, hấp hối chờ chết. 

Nhưng ngay trong thống khổ của Thẩm Triết, ta lại thấy một trận khoái ý chưa từng có: 

"Một vũ cơ năm trăm lượng bạc thôi mà, ta trả ngươi hai ngàn lượng là được chứ gì." 

Tay Thẩm Triết run lên bần bật, từ kẽ răng phun ra lời như d.a. o nhọn đ.â. m thẳng tim gan: 

"Nàng cố ý làm vậy? Làm hết chuyện thất đức, không trách nàng tuyệt tự, đó là báo ứng của nàng, đáng đời nàng phải chịu!"

Sự cứng cỏi trong ta bị hắn nghiền nát không còn mảnh vụn. 

Hận ý cuộn trào, n.g.ự. c đau như bị nghiến nát từng tạng phủ. 

Ta quơ lấy ấm trà nóng trên bàn, không chút do dự ném thẳng lên đầu hắn. 

"Ngươi cũng có khác gì ta? Chẳng phải cũng đáng đời phải đi nhặt xác cho tình nhân hết lần này đến lần khác sao?" 

Người thân nhất luôn biết nơi nào đ.â. m d.a. o mới đau nhất. 

Hắn g.i.ế. c ta tơi tả m.á. u me, ta sẽ khiến hắn trắng tay không còn manh giáp.

Thân hình Thẩm Triết lảo đảo, tay ôm lấy đầu đầy máu, gào lên trong cơn không cam tâm: 

"Vì một kẻ hát xướng, nàng liền muốn ta c.h.ế. t không toàn thây?" 

Ta lạnh giọng đáp trả: 

"Ngươi chẳng phải cũng vì một vũ nữ mà muốn đoạt mạng ta ngay tại chốn này sao?" 

Hắn như không thể tin nổi, ánh mắt bừng lên sự phẫn nộ: 

"Nàng yêu hắn rồi? Nàng thật sự đã … ngủ với hắn rồi?" 

Ta cười đến nghẹn hơi, trong tiếng thở gấp mà cười ra thành tiếng, đầy chua chát: 

"Ngươi có ngoại thất, nàng ta còn đang mang thai, dựa vào đâu mà ép ta giữ thân như ngọc vì ngươi?" 

Chấn động trong mắt hắn như bị chẻ toạc, gương mặt tái mét. 

Hắn ôm lấy vết thương, loạng choạng rời đi, đóng sầm cánh cửa viện, muốn giam cầm ta – người mà hắn cho là không giữ lễ giáo nữ nhân – trong hậu viện mãi mãi. 

Ta kiên quyết không cho hắn nạp người vào hậu viện, muốn dùng lời thề năm xưa siết chặt kẻ bội tín bất nghĩa. 

Ngươi không lùi, ta không nhượng. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!