23
Ba tháng sau, Tống Tự Chương trượt chân rơi xuống nước mà chết.
Khi phủ Trung Nghĩa Hầu giương cờ khua trống đòi công chúa đền mạng, Lục hoàng tử thuận theo ý chỉ phụ hoàng, đưa công chúa lên thuyền mình.
Thế nên, Hoàng thượng nghe lời bên gối của quý phi, truyền công chúa hồi kinh.
Lục Tinh Hồi không yên lòng, mượn cớ phải mời thợ giỏi trong kinh về khảm ngọc quý ngàn vàng hắn mang về, cũng cùng vào kinh.
A huynh lo cho phụ thân, cũng quyết chí bắc thượng.
Còn ta ở lại Dương Châu cùng cô mẫu, chờ đợi tin chiến thắng từ cha huynh.
Hôm ấy, nhận được thư A huynh gửi về.
Chỉ vỏn vẹn một chữ: — Khả!
Ta mừng rỡ vô ngần, định chạy đi chia sẻ tin tốt ấy cùng Nguyên Hành.
Thì cánh cửa viện đã bị đẩy ra, đứng nơi cửa chính là Thẩm Triết.
"A Anh, ta đến đón nàng… về nhà!"
Ta hoảng hốt nhìn ra phía sau hắn — toàn là người của hắn.
Đừng nhìn nữa hắn lạnh giọng nói: Hắn chạy rồi.
"Cùng với số ngân lượng của cô mẫu nàng, chạy sạch sẽ, không để lại gì cả."
Ta bị ép mang lên thuyền, lưỡi d.a. o lạnh lẽo đặt ngang hông.
Dưới ánh trăng thanh đạm, hắn đẩy cửa phòng bị canh gác nghiêm ngặt, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Lục hoàng tử lòng dạ tàn nhẫn, qua cầu rút ván, trở mặt chối bỏ ân nghĩa. A Anh, nàng hãy khuyên phụ thân cùng huynh trưởng sớm bỏ tối theo sáng."
"Nàng chẳng phải chỉ muốn bảo toàn họ sao? Ta đã cầu xin Tam hoàng tử, chỉ cần họ chịu quy thuận, hắn tất sẽ xóa bỏ hiềm khích xưa, chừa cho họ một con đường sống."
"A Anh… ta có thể bảo vệ họ. Hãy tin ta, được không?"
Hắn toan nắm lấy tay ta, nhưng ta vội vã tránh đi.
"Ngươi bắt cóc ta, dùng làm con cờ uy h.i.ế. p phụ thân và huynh trưởng ta, hành vi hèn hạ vô sỉ đến mức nào rồi hả?"
"Tam hoàng tử thu một nửa gia sản của cô mẫu ta, vậy mà trở mặt nuốt lời, lập tức giơ đao kề cổ cha huynh ta. Hắn đáng là người quân tử chính nghĩa gì chứ? Còn ngươi mà cũng xứng đứng đây bàn đạo lý!"
"Nếu muốn ta cùng các ngươi kết bè làm chuyện nhơ bẩn, chi bằng lập tức ném ta xuống sông cho xong!"
Thẩm Triết tức giận đến run người:
"Ta đã hạ mình, khẩn cầu nàng hết lần này đến lần khác, nàng còn muốn ta thế nào nữa?"
"Kiếp trước nàng trách ta cứng đầu cố chấp, không hiểu nỗi khổ tâm của nàng. Vậy nay ta đã nhún nhường hết mức, đưa mẫu tử Sương nhi ra ngoài viện, trước mặt Tam hoàng tử cũng cúi đầu khẩn cầu, chỉ để xin một con đường sống cho cha huynh nàng — nàng còn muốn ta thế nào nữa?"
Ngọn đèn dầu lay lắt, ánh sáng bập bùng soi rõ ý cười lạnh lẽo nơi khóe mắt hắn.
"Nàng vẫn chưa buông được vị biểu ca kia, hay là tên hát xướng đó?"
"Kiếp trước, kiếp này… nàng đều không nỡ rời hắn. Hắn rốt cuộc có điểm nào làm nàngxiêu lòng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!