Chương 13: (Vô Đề)

Lúc này, cổ họng Thẩm Triết như bị một cái tát vô hình giáng xuống, câm lặng chẳng thốt nổi lời nào. 

Rốt cuộc, hắn chẳng nói một chữ, chỉ kéo lấy Tần Sương lảo đảo rời đi. 

Nguyên Hành khẽ kéo tay áo ta, cong mắt cười: 

"Phòng quân tử thì dễ, phòng tiểu nhân mới khó. Tiểu nhân thì phải đánh trúng bảy tấc. Tỷ tỷ, phần thưởng của ta đâu?" 

Lục Tinh Hồi bên cạnh cũng cười hì hì tiếp lời: 

"Thưởng hắn đi, nhanh lên, thưởng hắn!" 

Nguyên Hành xoay người nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên má ta. 

Như bị lông ngỗng khẽ gãi vào tim, vừa ngứa lại vừa khó chịu. 

Về nhà thôi!

21

Hôm sau mưa lớn, ta ngồi trong thủy đình giữa hồ, ung dung đun nước pha trà. 

Quản gia tới bẩm: 

"Thẩm Thiếu gia đến cầu kiến." 

Ta chẳng buồn liếc mắt: 

Không gặp. 

Quản gia thoáng do dự: 

"Hắn dầm mưa, nói nếu không gặp được tiểu thư, quyết không rời đi." 

Ta bật cười khẽ, chậm rãi đáp: 

"Hắn đã muốn dầm, thì cứ để hắn dầm." 

"Ai ai cũng mang tính mạng ra uy h.i.ế. p ta, ta đây đâu phải Diêm Vương, chẳng quản được sinh tử thiên hạ." 

Kiếp trước hắn nhấn ta trong mưa nửa đời, kiếp này cũng nên để hắn nếm thử vị lạnh buốt và đắng cay của nước mưa. 

Nhưng nhân sinh nào phải chuyện

"ta tặng ngươi một bạt tai, liền có thể dập tắt mọi đau khổ trong lòng ngươi" chứ? 

Dù có hoàn trả hắn mười cái tát, nỗi đau ta từng gánh vẫn là thật, vẫn hằn lên má thịt mà rát buốt như thuở đầu. 

Tha thứ cho hắn ư? 

— Không đời nào! 

Cơn mưa lâm râm cuốn theo những tháng năm đã cũ, trút xuống đầu người tơi tả. 

Tay ta đang đun trà, chẳng hiểu sao lại khẽ run lên.

Lại bị Nguyên Hành nắm chặt lấy tay. 

Mái tóc hắn ướt sũng, y phục dính nước mưa lạnh lẽo. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!