Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học để lấy một ít đồ vật để ở văn phòng. Lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của cô, thấy cô đến bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi.
Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất nhớ hai đứa nên muốn vội vã trở về. Cô chào hỏi xong lại thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu.
"Phùng thái thái, cô đã xem qua《 tạp chí thương mại 》kỳ này chưa?" Một nữ sinh tên Jenny hỏi cô.
Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, "Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải chồng của ngài, Phùng tiên sinh không? Anh ấy còn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!"
Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt anh thâm thúy, hình tượng trang nghiêm.
"Ngài xem, nơi này nơi này……" Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho cô.
Mạnh Lan Đình đón lấy tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ "Nhất kiến chung tình", "Rơi vào bể tình", thì không khỏi kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh chồng mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón cô, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra.
Anh trước đây cũng không đề cập với cô về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến cô kinh ngạc chính là làm sao anh lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ?
"Phùng thái thái, thật không nghĩ tới hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!" Các nữ sinh cảm thán.
Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các cô, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử "lãng mạn" như vậy.
Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón hai đứa con song sinh đi học về.
Anh trai là Phùng Bỉnh An, em gái là Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, hai anh em đang ngồi song song ở ghế sau. Em gái để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối cô bé đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn.
Ngón tay trắng nõn, mềm mụp của cô nhóc chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho anh nghe.
"…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……" Thấy anh trai không có phản ứng, cô bé tủi thân chu miệng nhỏ, cái trạng với Phùng Khác Chi: "Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!"
Anh trai chỉ lớn hơn cô bé có vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy con trai chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của cô mà đến giờ anh vẫn giữ là biết. Cô còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt con trai Phùng Khác Chi cũng cảm thấy mình không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của cha thì không xong.
Nhưng con gái thì không thế, vừa kiều vừa mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương cô, hận không thể hái sao trời cho cô bé.
Nghe con gái cáo trạng, anh vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn con trai, hơi hơi khụ một tiếng rồi ôn nhu dỗ con gái: "Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe."
"Anh cũng đang nghe." Lúc này An An mới như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ em, "Vừa rồi anh đang nghĩ mẹ mấy giờ về cho nên mới không trả lời câu hỏi của em." Cậu nhóc bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp em gái lật sách.
Nhạc Nhạc cũng nhớ mẹ. Mẹ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy mẹ rồi.
"Ba ba, hôm nay khi nào thì mẹ về?" Cô lập tức hỏi cha.
"Buổi tối là về. Mẹ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?" Anh cười tủm tỉm nói.
"Được ạ." An An gật đầu.
"Vâng. Ba ba cũng phải cùng mẹ sớm đi ngủ nhé, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa." Con gái nhỏ tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở.
Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc. Xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Anh hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: "Có tạp chí phụ nữ thời đại không?"
Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
"Ba ba mua quyển sách này làm gì?" Con gái thăm dò lại đây, tò mò hỏi.
"Về nhà cho mẹ xem." Phùng Khác Chi nói.
Anh mang theo hai đứa nhỏ về tới gần căn nhà có bảo vệ canh gác 24 giờ. Từ xa lão Diêm đã thấy ô tô của anh, sớm đã mở cửa nghênh đón. Chờ xe tới cửa, không cần anh hỏi ông ta đã lập tức cười nói: "Cửu công tử, thiếu nãi nãi cũng vừa mới về, đang chờ cậu cùng tiểu công tử còn có tiểu tiểu thư đó!"
Nghe nói mẹ đã ở nhà, con gái hoan hô một tiếng, mà trên mặt con trai cũng lộ ra tươi cười. Chờ xe dừng lại, Nhạc Nhạc không kịp thu dọn đồ của mình đã đẩy cửa xuống xe, chạy vội qua hoa viên đi về phía nhà chính.
An An ở lại giúp em gái thu thập sách vở, áo khoác và cả cuốn truyện ở ghế sau, rồi cũng đuổi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!