Đêm dần tàn, Phùng Khác Chi cùng Mạnh Lan Đình phải rời khỏi. Vợ chồng giáo sư Chu cùng đoàn người chỉ tiễn hai người họ đến cửa, riêng Hề Tùng Chu vẫn kiên trì đưa vợ chồng anh đi tiếp.
"Biểu thúc, không cần tiễn nữa đâu, anh cũng về đi." Phùng Khác Chi dừng bước, giống như vô tình mà đem một tay nhẹ nhàng đặt trên eo Mạnh Lan Đình, mỉm cười nói.
Hề Tùng Chu nhìn lướt qua cánh tay Phùng Khác Chi đang ôm vợ sau đó dừng bước, chần chờ rồi rốt cuộc tiến lên nói: "Khác Chi, cậu là người anh hùng chân chính. Tôi muốn xin lỗi vì những hiểu lầm trước kia, hy vọng cậu có thể thông cảm."
Phùng Khác Chi cười đến nhẹ nhàng nói: "Anh nói gì thế. Tôi đã sớm quên những chuyện đó rồi. Anh cũng đừng quá để ý đến chuyện quá khứ." Lúc anh nói câu sau thì ngữ khí có chút cường điệu, hiển nhiên là có điều ám chỉ.
Mạnh Lan Đình có chút xấu hổ, nhịn không được âm thầm duỗi tay hung hăng nhéo eo anh. Anh vẫn không chớp mắt mà nhìn Hề Tùng Chu. Không chỉ như thế, Mạnh Lan Đình cảm thấy cánh tay anh đang ôm mình lại càng siết chặt hơn.
Hề Tùng Chu trầm mặc một lát rồi mỉm cười nói: "Tôi kỳ thật còn muốn nói cho hai người, ở đây mấy năm tôi có thu hoạch rất nhiều, chẳng những có tiến bộ trong học tập mà còn quen một vị nữ sĩ có cùng chí hướng với mình, cả hai đều thưởng thức lẫn nhau. Đợi sau khi trở về tôi sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn, hy vọng nhận được lời chúc phúc của hai người."
Mạnh Lan Đình cảm thấy cánh tay Phùng Khác Chi ôm mình buông lỏng ra. Anh buông cô, trên mặt lộ tươi cười, chủ động duỗi tay bắt tay Hề Tùng Chu, còn lắc lắc nói, "Đây là tin tức tốt! Chúc mừng anh! Chờ hai người kết hôn, tôi nhất định sẽ gửi quà! Tôi không giỏi ăn nói, chỉ muốn chúc phúc hai người, sau này có thể hạnh phúc như tôi và Lan Đình."
Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng biểu đạt lời chúc phúc với Hề Tùng Chu. Hề Tùng Chu mặt mang tươi cười, cảm tạ bọn họ sau đó dừng bước xoay người mà đi.
Phùng Khác Chi nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, lại giơ tay để lên eo Mạnh Lan Đình mang cô đi đến chỗ đỗ xe.
Tài xế chạy xe đến chỗ hai người đêm nay tạm thời nghỉ lại. Người dẫn đường ngồi ở đằng trước, chú ý thấy Phùng gia công tử ngồi sau không nói gì thì trong lòng nghi ngờ không biết có phải mình tiếp đón không chu đáo không. Ông ta không nhịn được bất an, tới chỗ ở thì cẩn thận hỏi: "Phùng công tử, thiệt thòi cho ngài rồi. Đêm nay ngài và phu nhân chỉ có thể ở chỗ này qua một đêm. Huyện trưởng biết vợ chồng ngài tới nên đang gấp gáp trở về, sáng mai sẽ đến nơi.
Nơi này là biệt uyển của Vạn hương thân trong huyện, vốn là dinh thự tốt nhất rồi. Người đi cùng hai vị cũng sẽ được bố trí đàng hoàng."
Vị Vạn hương thân kia đã mang theo con trai chờ ở một bên lúc này nghe thế thì đi lên, cúi đầu khom lưng biểu hiện sự ngưỡng mộ đối với chiến công của Phùng công tử trong việc kháng Nhật sau đó còn luôn miệng nói vinh hạnh được vợ chồng anh đến chỗ mình, rồi mời hai người vào nghỉ ngơi.
Kỳ thật đây là một khu đình viện được tu sửa thật sự tráng lệ huy hoàng, nếu phải nói có chỗ nào không tốt thì chính là chủ nhân quá tham lam thêm thắt. Mạnh Lan Đình cảm tạ vị hương thân kia, lại âm thầm duỗi ngón tay chọc eo Phùng Khác Chi.
Anh gật gật đầu, nói "Lo lắng rồi" sau đó nắm tay cô đi vào nhà.
Hai người tới phòng ngủ, đóng cửa rồi Mạnh Lan Đình mới oán giận anh: "Anh sao thế, từ lúc đi thăm bá phụ bá mẫu về đã âm dương quái khí."
Phùng Khác Chi đi qua nằm lên giường, hừ một tiếng: "Đừng cho là anh không biết. Hề Tùng Chu tới bây giờ vẫn đối với em có tà tâm!"
Mạnh Lan Đình nhíu mày: "Sao anh nói thế? Buổi tối anh ấy nói anh nghe không thấy sao? Anh ấy sắp kết hôn rồi!"
Phùng Khác Chi cười lạnh: "Anh là đàn ông, còn không biết chút tiểu xảo này hả? Nếu anh ta sớm quên em rồi, lại cùng người khác tình đầu ý hợp thì lúc ăn cơm tối sao không mang người tới khoe khoang? Chẳng qua là bị anh nhắc nhở thì anh ta mới nói thế, cũng coi như anh ta thức thời!"
Mạnh Lan Đình vừa tức vừa buồn cười: "Anh thôi đi. Buổi tối em nghe Chu bá mẫu nói anh ấy xác thật cùng một vị nữ giáo sinh gần gũi."
"Còn chưa kết hôn thì chẳng có gì để nói! Em với anh ta mắt đi mày lại thì thôi, hiện tại còn giúp anh ta nói chuyện. Anh mặc kệ! Về sau anh trở về Nam Kinh, không cho em lén gặp mặt anh ta. Có việc nhất định phải gặp mặt thì anh cũng phải đi!"
Mạnh Lan Đình không để ý tới anh, xoay người đi đến phòng rửa mặt.
"Lại đây!"
Cô làm bộ không nghe thấy.
Phùng Khác Chi gọi vài tiếng, giọng rất lớn nhưng thấy cô không để ý thì lại nhỏ giọng: "Lan Đình…… Anh không thoải mái……"
Mạnh Lan Đình đã đi đến cửa phòng rửa mặt, thấy một người đàn ông đã lớn như thế còn ăn vạ làm nũng thì lòng lại mềm xuống, rốt cuộc lại trở về nhưng vẫn xụ mặt đứng ở trước giường.
"Chỗ nào không thoải mái?"
Anh ngửa cổ, đôi mắt nghiêng nghiêng mà nhìn cô, chỉ chỉ vào ngực mình không nói lời nào. Tâm Mạnh Lan Đình hoàn toàn mềm nhũn. Cô thầm thở dài một hơi, ngồi vào mép giường, duỗi tay thay anh nhẹ xoa ngực, ôn nhu dỗ: "Anh yên tâm! Tùng Chu không phải loại người như anh nghĩ đâu."
"Anh biết…… Nhưng anh vẫn không thoải mái…… Em còn tặng anh ta cái bút ngòi vàng. Em cũng chưa cho anh quà gì." Anh bắt lấy tay cô, đem cả người Mạnh Lan Đình túm vào trong lòng mình ôm chặt, mặt chôn ở trước ngực cô rầu rĩ nói.
"Hả…… Sao lại có vẻ lớn hơn nhỉ……" Anh đột nhiên nói thầm một câu, giống như không xác định, lại dùng sức cọ vài cái.
"Anh muốn em cũng tặng đồ cho anh! Mà đồ còn phải tốt hơn anh ta một ngàn lần, một vạn lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!