"Bát tỷ, chị xem cái gì vậy?"
Phùng Khác Chi mắt sắc, Phùng Lệnh Mỹ còn không kịp giấu thiếp canh thì đã bị hắn đoạt đi.
"Sao lại có ngày tháng năm sinh của em……"
Phùng Khác Chi nhướng mày, tay cầm tấm thiệp canh run lên.
"Cái này là cái gì thế? Còn long phượng xứng đôi nữa chứ?"
Phùng Lệnh Mỹ đành phải giải thích: "Khi em còn nhỏ, cha từng thay em định qua một cuộc hôn nhân. Đây là thiếp canh để lại cho nhà gái lúc đó."
"Hôn nhân hả?"
Phùng Khác Chi nao nao, lại lần nữa cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy hồng.
"Dân quốc năm thứ chín, lúc đó em mới bốn tuổi?" Ngữ điệu của hắn cao hơn, tầm mắt đảo qua thông tin nhà gái, vẻ mặt chán ghét, lại vẫn đọc từng câu: "…… Ngũ hành tương hợp…… Âm dương tương thuộc…… Trời đất tạo nên…… Phùng Mạnh quan hệ thông gia……"
"Ha ha ha ha ——"
Hắn lúc này giống như không nhịn được nữa phải tuôn ra một trận cười thật to. Hắn vừa cười vừa nói: "Có ý tứ gì? Cái này là từ đâu ra vậy? Bát tỷ chị đừng nói với em là nữ nhân này hiện tại cầm cái đồ vật rách nát này tới muốn gả cho em nha? Nằm mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Kể cả Mạnh gia nữ nhi là thiên tiên, thì em cũng sẽ không cưới nàng!"
Phùng Lệnh Mỹ vội nói: "Không phải, không phải Mạnh gia cho người đưa tới. Là Hồ chưởng quầy của Tùng Vân Ký đưa sang." Sau đó đơn giản đem lai lịch của vật này nói lại một lần.
Phùng Khác Chi híp híp mắt, hừ một tiếng: "Còn không phải giống nhau? Nếu không phải muốn quấn lấy thì ai còn mang theo cái này ra cửa mà đi dạo chứ?"
Đáy mắt, đuôi lông mày của hắn đều lộ ra chán ghét không thèm che giấu. Hai tay hắn liền vung lên, thiếp canh bị xé thành hai nửa luôn.
"Đừng ——" Phùng Lệnh Mỹ vội vàng ngăn trở nhưng đã quá muộn.
Phùng Khác Chi tùy tay đem hai mảnh thiếp canh bị xé ném lên trên đất. "Thứ vô dụng này còn giữ làm gì chứ?" Hắn không chút để ý mà đi qua, giầy da còn giẫm lên mảnh thiếp canh, để lại một dấu giày màu đen.
Phùng Lệnh Mỹ lắc lắc đầu, tự mình đi qua nhặt lên.
"Bát tỷ, tối hôm qua chị rõ ràng đã đáp ứng em, sao lại không tới? Tỷ phu đợi cả đêm đó!"
Phùng Khác Chi không hề để ý tới mảnh giấy hồng kìa mà đặt mông ngồi vào sô pha, tức giận hỏi.
Tuy rằng đã qua một ngày nhưng nhắc tới cái này Phùng Khác Chi vẫn là thấy buồn bực không thôi.
Phùng Lệnh Mỹ đem hai mảnh thiếp canh bị xé cùng với miếng ngọc bài kia thả lại phong thư.
"Chị đáp ứng cùng em đi ăn cơm, không phải hắn! Còn nữa, chuyện của chị với hắn, em đừng xen vào nữa!"
"Bát tỷ, tỷ phu có chỗ nào không tốt, chị dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như thế?"
"Việc của người lớn, em quản ít thôi."
Phùng Lệnh Mỹ ngồi thẳng thân thể, nhìn hắn, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Chị hỏi em, ban ngày em nổ súng ở văn phòng, đem người ta thành bia ngắm là thế nào?"
Phùng Khác Chi cầm lấy một quả táo ở trong cái khay trên bàn, nghiêng người trên sô pha, cắn một ngụm.
"Là tên kia tự tìm. Hắn tham ô không nói, còn muốn hối lộ em. Em chỉ là bắn vài phát, cùng hắn chơi chơi mà thôi."
"Em nói cho đàng hoàng! Người ta đều đã báo cho Nam Kinh rồi! Cha cũng biết hết! Vừa rồi cả đại tỷ cũng gọi điện tới! Em lại gây rắc rối khiến cha tức giận đến không nhẹ. Tự em nói đi, bây giờ phải làm sao?"
"Em sẽ tự mình gọi điện thoại, để cha mắng chết em đi. Nếu mắng chưa chết thì em tự đi Nam Kinh để cha đánh." Nói xong hắn ném quả táo, cầm lấy điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!