Chương 50: (Vô Đề)

Phùng Khác Chi không dám ôm nàng thật chặt, chỉ nhẹ nhàng mà ôm, bàn tay có chút vụng về mà vỗ vỗ lưng nàng, cúi đầu ở bên tai nàng dỗ dành: "Em khóc đi."

"Không sao hết ——"Dừng một chút, hắn lại thêm một câu.

Mạnh Lan Đình không đẩy hắn ra, không giãy giụa, cũng không có bất luận phản ứng gì khác mà vẫn chôn mặt trong khuỷu tay như cũ, giống như hắn không tồn tại, cũng không phải mình đang được hắn ôm trong lòng vậy.

Nhưng Phùng Khác Chi lại rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại mang theo chút lạnh lẽo trong lòng hắn giống như run rẩy càng thêm kịch liệt hơn so với lúc trước.

Hắn thậm chí nghe thấy cả tiếng hô hấp hỗn loạn của cô nên vội cuống quít buông lỏng vòng ôm.

"Được, được, anh không chạm vào em! Em cứ khóc thoải mái!"

Mạnh Lan Đình rốt cuộc nhịn không được, nức nở một chút rồi khóc ra tiếng. Tiếng khóc thút thít tràn ngập bi thương phiêu đãng trên con đường cây xanh, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Phùng Khác Chi gặp được một tình huống khó giải quyết thế này.

Nàng vẫn cứ khóc mãi không ngừng, hắn thì như gà mắc tóc đảo xung quanh.

"Lan Đình, là anh không tốt, tất cả là do anh sai rồi! Anh để em đánh anh nhé! Em cứ đánh tùy thích! Em đừng khóc nữa!" Hắn dỗ nàng, đem bản thân mình đến trước mặt nàng, tư thế thấp hèn.

Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc càng thêm bi thương của nàng.

Phùng Khác Chi thật sự không nghĩ ra được dưới tình huống này thì mình còn có thể làm gì. Cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi xổm trước mặt nàng, ngơ ngác mà nhìn nàng khóc.

"Lan Đình! Là cháu sao ——" Bỗng nhiên, phía sau có ánh đèn chiếu tới, theo đó là một tiếng gọi nôn nóng.

Phùng Khác Chi quay đầu lại, thấy một chiếc xe ô tô đang chạy dọc theo hàng cây tiến đến, Chu thái thái từ cửa sổ xe ló đầu ra, hướng bọn họ kêu lên.

Phùng Khác Chi liếc mắt một cái liền nhận ra đây là xe của Hề Tùng Chu. Xe nhanh chóng ngừng ở bên cạnh, Chu thái thái từ trong xe bước xuống, chạy vội tới trước mặt Mạnh Lan Đình.

"Lan Đình, ta đang muốn đi tìm cháu! Có ai bắt nạt cháu sao?" Chu thái thái ôm lấy Mạnh Lan Đình, nôn nóng hỏi.

Mạnh Lan Đình bổ nhào vào trong ngực Chu thái thái: "…… Bá mẫu……" Nàng khụt khịt đến lợi hại, nhất thời nói không nên lời.

Chu thái thái thì nhẹ thở phào nhưng rồi lại thắc mắc cũng đau lòng. Bà vừa gắt gao ôm lấy Mạnh Lan Đình, an ủi nàng, vừa nhìn về phía Phùng Khác Chi.

"Phùng công tử, bọn họ nói Lan Đình là được người ta mời đi đến tiệm cơm đúng không? Nhưng như thế này là sao? Lan Đình vì sao lại khóc?" Giọng bà đã có chút không kiên nhẫn.

Giáo sư Chu hôm nay không có ở nhà, lúc chạng vạng Chu thái thái nấu cơm thì phát hiện thiếu nước tương nên đi ra ngoài tiệm tạp hóa mua, vì thế bà không nhận được điện thoại nàng gọi về. Khi trở về, Tiểu Hổ đã bị Vương thái thái kêu về nhà nên cũng quên chuyển lời.

Chu thái thái không thấy Mạnh Lan Đình về nhà, gọi điện thoại đến văn phòng cũng không ai nghe máy. Thấy sắc trời càng ngày càng tối thì bà vô cùng lo lắng, liền gọi điện tới Bộ Tư Lệnh, tìm được Hề Tùng Chu, lại nhờ hắn hỗ trợ cùng nhau nghĩ xem Lan Đình có khả năng đi đâu.

Hề Tùng Chu biết Hồ thái thái có chút thân thiết với Mạnh Lan Đình nên lập tức lái xe vào trong thành phố, tìm được Hồ thái thái, rồi từ miệng nàng biết được Mạnh Lan Đình hẳn là đến tiệm cơm ở Tân thế giới gặp Cố tiên sinh. Lúc này hắn mới nói với Chu thái thái.

Chu thái thái lúc này mới thở nhẹ chút nhưng nghĩ đến trước đây Lan Đình vẫn luôn lảng tránh Cố tiên sinh mà đêm nay lại một người đi gặp mặt thì có chút không bình thường. Bà rốt cuộc vẫn không yên tâm nên liền gọi điện thoại đến tiệm cơm dò hỏi. Thế này bà mới biết động tĩnh lớn vừa xảy ra ở đó.

Theo lời của giám đốc tiệm cơm thì vị tiểu thư trẻ tuổi ăn cơm cùng Cố tiên sinh cuối cùng bị Phùng gia Cửu công tử mang đi. Chu thái thái lúc này làm sao còn yên tâm được nữa, lập tức gọi Hề Tùng Chu hỗ trợ đi tìm Phùng Khác Chi.

Hề Tùng Chu gọi điện thoại đến Phùng gia mới biết được Phùng Khác Chi không ở đó. Hắn liền đến đón Chu thái thái đang lòng như lửa đốt đi dọc theo con đường từ tiệm cơm trở về, một đường tìm đến đây, rốt cuộc cũng thấy người.

Nàng lúc này khóc thành như vậy, bên cạnh lại chỉ có Phùng Khác Chi, người vừa đánh nhau làm loạn tối nay nên Chu thái thái tự nhiên nổi lòng nghi ngờ, sợ hắn mạo phạm nàng.

Hề Tùng Chu cũng nhanh chóng đuổi đến: "Khác Chi, chuyện này là sao thế?"

Hắn nhìn Mạnh Lan Đình đang khóc trong ngực Chu thái thái, chuyển hướng qua Phùng Khác Chi, trong giọng nói mang theo chút nghiêm khắc.

Phùng Khác Chi lúc này chậm rãi đứng lên, không nói gì.

"…… Không liên quan đến anh ta." Mạnh Lan Đình mở ra đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, khụt khịt lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!