Chương 5: (Vô Đề)

Hề Tùng Chu đi gọi điện thoại, rất nhanh đã trở lại, cười nói: "Mạnh tiểu thư, trường học đang trong kỳ nghỉ nên trống trải, cô một mình ở lại nơi này không tiện. Tôi đã an bài một chỗ khác để cô ở tạm. Bây giờ tôi sẽ đưa cô tới đó."

Mạnh Lan Đình cùng hắn đi ra ngoài.

Ở cổng trường đã có một chiếc xe ô tô đỗ ở đó, tài xế đang chờ ở một bên, thấy hai người đi ra thì hướng Hề Tùng Chu kêu một tiếng "Tam công tử", sau đó bước nhanh lên đón, lại cúi chào Mạnh Lan Đình: "Mạnh tiểu thư, hành lý của cô ở đâu để tôi đi lấy."

Hề Tùng Chu cũng quay đầu nhìn nàng.

Mạnh Lan Đình nói: "Lúc xuống xe lửa đã bị người ta lấy mất rồi."

Hề Tùng Chu hơi nhíu mày, ánh mắt mang theo quan tâm, rồi lại xẹt qua mái tóc bị cắt lởm chởm của nàng nói: "Trị an chỗ đó đúng là không tốt. Cô có sao không?"

"Tôi vẫn tốt. Cảm ơn ngài đã quan tâm."

Mạnh Lan Đình thấp giọng nói.

Hề Tùng Chu gật đầu: "Người không có việc gì thì tốt rồi. Nếu là biết cô xuống lúc nào thì tôi đã đi đón. Là tôi sơ sót rồi."

Hắn thay Mạnh Lan Đình mở cửa xe.

Ô tô đi được một lúc thì giống như đến một khu biệt thự, sau đó liền dừng lại.

Mạnh Lan Đình xuống xe, phát hiện trước mặt là một tòa nhà kiểu tây, cửa vẫn sáng đèn. Một bà vú tuổi trung niên ăn mặc theo kiểu cũ từ trong cửa nhanh chóng đi ra, muốn đón Mạnh Lan Đình đi vào.

Nàng có chút ngoài ý muốn, chuyển hướng nhìn Hề Tùng Chu.

"Nơi này là một trạch viện của tôi, ngày thường ít khi ở, xung quanh cũng yên tĩnh. Tôi đã cho người dọn dẹp, an bài, cô cứ yên tâm ở lại."

Hắn phân phó bà vú: "Hồ mẹ, Mạnh tiểu thư hẳn là còn chưa có ăn cơm, dì giúp làm chút đồ ăn, lại xem cô ấy thiếu cái gì thì mua giúp."

Bà vú đáp lời. Hề Tùng Chu nhìn Mạnh Lan Đình, sau đó ngừng lại một chút.

"Như vậy…… Cô sớm nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa. Tôi đi trước đây."

Mạnh Lan Đình hướng hắn cảm tạ. Hắn mỉm cười gật gật đầu, ý bảo bà vú mang nàng đi vào trước, còn mình ở ngoài cửa nhìn đến khi thân ảnh nàng biến mất ở phía sau cửa mới rời đi.

Hồ mẹ thái độ cung kính, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong thức ăn, bưng lên cho Mạnh Lan Đình.

Trong phòng ấm áp, đồ ăn nóng hổi ngon miệng, còn có bà vú hiền lành và Hề Tùng Chu ân cần quan tâm khiến cơ thể cứng đờ và thần kinh căng thẳng của Mạnh Lan Đình đều chậm rãi thả lỏng xuống. Thấy bà vú thường liếc mái tóc của mình, điệu bộ muốn nói lại thôi thì nàng liền mở miệng mượn cây kéo, tính toán tự mình sửa lại.

Hồ mẹ lập tức xung phong nhận việc.

"Mạnh tiểu thư, từ trước tôi chuyên giúp đại cô nương, tiểu tức phụ cắt sửa tóc nên việc này rất thạo. Cô đừng thấy tôi là người hầu nhưng những kiểu đầu tóc và quần áo đang lưu hành tôi cũng có chú ý đó. Ai cắt tóc cho cô thành như thế này vậy? Cái này không phải làm hư tóc người ta rồi sao? Cô nếu tin tôi thì tôi sẽ giúp cô sửa lại. Cô xinh đẹp như thế, lại sửa lại tóc thì chắc chắn không ai dám chê."

Mạnh Lan Đình mỉm cười gật đầu. Hồ mẹ liền đi lấy cây kéo, rất nhanh đã trở lại. Mạnh Lan Đình ngồi ở trước gương, quanh người quấn một mảnh vải, rồi Hồ mẹ bắt đầu thay cô sửa tóc.

"Tốt rồi! Mạnh tiểu thư, cô soi gương xem có vừa lòng không?"

Một giọng nói vui rạo rực vang lên ở bên tai, đánh gãy suy nghĩ của Mạnh Lan Đình.

Nàng mở to mắt. Mái tóc cắt so le không đồng đều giờ đã biến thành mái tóc ngắn hiện đại mà thoải mái.

Nàng để tóc dài nhiều năm như vậy, thế mà ngày đầu đến Thượng Hải lại bỗng nhiên không còn nữa.

Những gì trải qua ngày hôm nay, nàng nghĩ vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Nàng nhìn hình ảnh quen thuộc lại có chút xa lạ của mình trong gương, hơi có chút hoảng hốt.

"Tôi thật sự chưa từng thấy ai cắt tóc ngắn lại đẹp như cô đó Mạnh tiểu thư. Cô nhìn xem, có chỗ nào cắt chưa được thì tôi sẽ sửa lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!