Chương 47: (Vô Đề)

Ô tô ở trong màn sương sớm chạy một lát rồi chuyển qua con đường Ái Mộng Lộ kia rồi dừng lại. Sương mù tràn ngập hàng cây và đất hoang hai bên phảng phất như bị gió đẩy, chậm rãi chảy xuôi xuống. Bốn phía im ắng, không nhìn thấy có người đi lại.

Mạnh Lan Đình chờ hắn dừng xe lại thì lập tức đẩy cửa xe bước xuống. Phùng Khác Chi cũng nhanh chóng chạy theo, chặn đường nàng lại.

"Lan Đình ——"

"Thỉnh gọi tôi là Mạnh tiểu thư." Mạnh Lan Đình đánh gãy lời hắn.

Phùng Khác Chi phảng phất như không nghe thấy được.

"Lan Đình, anh sai rồi, anh không nên dối gạt em. Anh biết em nhất định là rất tức giận! Nhưng em nhất định phải nghe anh giải thích! Đúng là lúc trước anh trả tiền để bọn họ tới học lớp của em nhưng những gì anh làm đều là vì em. Anh vì muốn có cơ hội tiếp cận em nên mới nghĩ ra biện pháp này! Tuy rằng trước đây anh không nói nhưng hẳn là em có thể cảm nhận được anh thích em!"

Hắn đợi một lát, phát hiện nàng không có phản ứng, trong tay nắm chặt cái ly tráng men kia, lạnh lùng nhìn mình thì ngừng lại một chút.

"Lan Đình, anh thật sự thích em." Hắn chần chờ rồi quay đầu nhìn bốn phía, thấy không có người thì chậm rãi đi qua phía nàng. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

"Nằm mơ anh cũng mơ thấy em. Những ngày trước anh phải đóng cửa để tập trung luyện tập nhưng lúc nào anh cũng nhớ em. Là thật đó, anh không lừa em đâu……"

Sương sớm sà trên ngọn cây giống như từng đụn mây, chậm rãi chảy xuôi. Người thanh niên anh tuấn mở miệng nói ra lời âu yếm trong lòng đối với cô gái trẻ tuổi.

Bọn họ đứng ở dưới một tán cây xum xuê trên đường cây xanh. Một giọt sương trong suốt bỗng nhiên từ lá cây trên đỉnh đầu rơi xuống, không nghiêng không lệch, rơi trúng lên trán của Mạnh Lan Đình. Trán thiếu nữ như trăng sáng, trơn bóng, mà giọt sương kia cũng không thắng nổi lực hút mà chảy qua mí mắt như vẽ, đột nhiên rơi xuống lông mi, vỡ thành những viên nước nhỏ, chậm rãi rơi khỏi lông mi đen nhánh biến mất.

Phùng Khác Chi nhìn chăm chú không chớp mắt, cúi đầu, mặt dần dần hướng nàng phủ xuống, môi cơ hồ đụng vào gò má nàng. Xa xa nhìn lại thì bọn họ giống như một đôi người yêu đêm qua hẹn hò, sáng sớm ở dưới hàng cây và sương sớm mà từ biệt.

"Lan Đình……" Tiếng hắn càng thêm ôn nhu, phảng phất giống như thì thầm nỉ non. "Chỉ cần em gật đầu, hiện tại anh có thể đưa em về nhà nói với mọi người anh sẽ cưới em……"

"Bang"!

Dưới tàng cây, đột nhiên vang lên một tiếng tát vang dội.

Buổi sáng mùa hè yên tĩnh cứ như thế bị tiếng tát này phá vỡ. Mạnh Lan Đình không chút do dự, trước khi hắn kịp hôn nàng thì đã giơ tay tát hắn một cái.

Nàng tát thật sự mạnh, tát xong thì chính tay nàng cũng có chút đau.

Phùng Khác Chi cứng người lại. Một lát sau, hắn mới chậm rãi quay mặt lại, giật mình mà nhìn chằm chằm Mạnh Lan Đình, bộ dạng không dám tin tưởng. Thẳng đến khi hắn giơ tay, sờ sờ bên sườn mặt còn nóng rát của mình thì mới phảng phất xác nhận được sự thật. Trong mắt hắn nhanh chóng trào ra sự kinh ngạc và tức giận.

"Đánh anh? Em thế mà lại đánh anh sao?" Giọng hắn cũng đã thay đổi điệu.

Mạnh Lan Đình lui về phía sau vài bước: "Là anh tự tìm lấy! Một cái tát này là tôi trả lại anh lúc trước ở trên đường cắt tóc của tôi, còn có những dối gạt nhục nhã mà anh dành cho tôi! Tôi cảm ơn anh đã nể mặt còn nói thích tôi và nguyện ý cưới tôi nữa. Tuy rằng tôi cũng không biết anh rốt cuộc coi trọng tôi ở chỗ nào nhưng thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh!

Tôi cầu xin anh, anh đến từ đâu thì mau về đó, từ nay về sau cách xa tôi một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Mạnh Lan Đình mới vừa xoay người, Phùng Khác Chi liền tiến lên một bước, duỗi tay tóm được tay nàng.

"Tối hôm qua nửa đêm vì muốn gặp em mà anh đã đứng ngoài đợi suốt tới giờ! Đây là thái độ của em đối với anh sao?" Trên mặt hắn nổi lên một tầng chật vật và tức giận.

Mạnh Lan Đình cười lạnh: "Là tôi bảo anh đến sao?" Nàng hất tay hắn ra, lại lần nữa quay đầu mà đi nhưng lại bị hắn túm lại lần nữa.

"Em đánh anh rồi thì muốn đi sao? Em nói rõ ràng cho anh! Trừ bỏ trước kia cắt tóc của em, phát tiền để hiến binh đi học thì Phùng Khác Chi anh còn có chỗ nào không phải với em? Anh cũng bị cha anh đánh rồi, vừa rồi anh cũng đã xin lỗi, em vẫn thấy chưa đủ hả?"

Có lẽ là hắn thật sự phẫn nộ rồi. Lực tay hắn đột nhiên lớn hơn, Mạnh Lan Đình cảm thấy tay mình bị hắn niết đến sinh đau đớn, nàng giãy giụa vài cái nhưng hắn không những không buông mà ngược lại còn túm nàng kéo về phía mình.

Cái ly tráng men rơi khỏi tay nàng xuống đất, người nàng cũng đứng không vững mà suýt té ngã, cả người nghiêng về phía hắn, mặt nàng đụng vào ngực hắn khiến cái mũi bị đau, khóe mắt cũng đỏ lên.

Cơn tức giận rốt cuộc bùng nổ, từ trong lòng nàng dâng lên: "Anh muốn nghe tôi nói thật hả?"

Ánh mắt Phùng Khác Chi tối tăm mà nhìn chằm chằm nàng.

Mạnh Lan Đình cực lực cố ép nước mắt sắp trào ra, gật gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!