Phùng Khác Chi hôm nay tâm tình vốn đang rất là sung sướng. Buổi tối hôm kết thúc thi đua quân sự, hắn đưa nàng về, lại vì việc nàng từ chối không dạy lớp học buổi tối nữa mà suy sụp. Giờ thì sự việc đó đã dễ dàng bị hắn hóa giải.
Kỳ thật căn bản hắn cũng không cần lao lực gì, chỉ cần để Dương Văn Xương biết ý hắn là được, còn lại thì đám người Dương Văn Xương đều sẽ thay hắn làm thỏa đáng.
Sự tình cứ thế được giải quyết, Mạnh gia nữ nhi quả nhiên lại đáp ứng trở về tiếp tục giảng dạy.
Kỳ thật Phùng Khác Chi cũng không cần cố chấp duy trì lớp học buổi tối. Đó chẳng qua là vì lúc trước hắn muốn tiếp cận nàng nên mới lập ra, xét thấy quan hệ của hai người trước mắt càng lúc càng tốt thì lớp học buổi tối cũng mất đi tác dụng ban đầu của nó.
Chẳng qua, đây lại là yêu cầu chính nàng nói ra, khiến hắn đang thỏa thuê mãn nguyện cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, hơn nữa lúc nàng nói ra yêu cầu, Phùng Khác Chi cảm giác được ý đồ cách xa mình của nàng —— đây không phải điều hắn có khả năng chịu đựng. Rồi sau đó mới có hành động của đám Dương Văn Xương.
Mọi chuyện sau đó lại nằm trong tầm khống chế của hắn. Phùng Khác Chi đã lên kế hoạch, chờ quan hệ giữa hai người thân cận chút nữa, hắn sẽ đề nghị nàng không cần dạy tiếp, miễn cho nàng quá sức vất vả —— đây xác thực cũng là ý tưởng chân thật của hắn.
Tất nhiên là hắn cũng không ngốc, vẫn có thể đoán được nàng tuy rằng đáp ứng tiếp tục dạy nhưng khẳng định trong lòng sẽ mang bất mãn với hắn cho nên hôm nay hắn mới cố ý không tới đón nàng mà để lão Diêm thay thế.
Trước hắn cứ tránh đi, chờ thêm mấy ngày nàng nguôi giận thì mới lộ diện dỗ dành, như vậy thì sẽ không có việc gì. Nghĩ thế cho nên tâm tình hôm nay của hắn vô cùng tốt nha.
Vấn đề được giải quyết, tối hôm qua, trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn nằm ở trên giường nhớ đến tình cảnh hôm đó hắn đưa nàng về. Nàng ở trong xe ngủ mất, dung nhan điềm tĩnh, đôi mắt nhắm lại, hai cánh môi hơi mở, không hề có chút phòng vệ, phảng phất như một đóa hoa hồng mang theo mật ngọt, đang dụ dỗ ong bướm đến nhấm nháp.
Trời biết bộ dạng lúc đó của nàng có bao nhiêu thơm ngọt ngon miệng. Lúc đắp áo lên cho nàng, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng nhẹ nhàng phất qua mặt hắn.
Cái cảm giác tê dại ngứa ngáy đó khiến hắn say mê. Hắn chỉ cần tiến gần thêm chút là có thể âu yếm nàng. Dù sao nàng cũng không biết, càng không thể cự tuyệt làm hắn mất mặt.
Nhưng cuối cùng, không biết vì cái gì hắn lại không dám làm xằng bậy khi nàng có thể ngủ một cách điềm nhiên như thế trong xe hắn.
Cuối cùng hắn vẫn xuống xe, chạy đến ven đường hóng gió. Sự thân sĩ phong độ của hắn cũng không duy trì được lâu, sự tình phát sinh trong hẻm tối kia khiến mỗi lần nhớ lại hắn lại càng nhiệt huyết sôi trào, dư vị vô cùng.
Kỳ thật hắn cũng không biết rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào thì Mạnh gia nữ nhi này lại khảm vào trong mắt, trong lòng hắn. Hắn luôn nghĩ làm thế nào có được nàng, tốt nhất là cưới nàng để người nhà vừa lòng, mà chính mình cũng hân hoan.
Ngay từ đầu đại khái là do nàng có hôn ước với hắn, mà sau khi hắn tỏ vẻ vì đại cục nên mới miễn cưỡng đồng ý cưới nàng nhưng nàng không những không gật đầu mà còn hung hăng trào phúng hắn một trận.
Cái này cũng thôi, hắn là một đại nam nhân, không đi so đo với tiểu cô nương. Nhưng sau đó Hề Tùng Chu lại gia nhập.
Cái này là trăm triệu lần không thể rồi. Nếu hắn để người bị cướp đi mất thì Phùng Khác Chi chính là bị chê cười rồi còn gì.
Tưởng tượng đến ngày sau vạn nhất có hội họp gia đình mà mình phải gọi nàng là biểu thẩm, mà nàng có khi còn ở trước mặt biểu thúc mà thêm mắm thêm muối miêu tả việc chất nhi là hắn muốn cưới nàng nhưng lại bị nàng cự tuyệt thì Phùng Khác Chi liền hãi hùng khiếp vía, căn bản không thể chịu đựng được.
Cũng may hiện tại, sự tình tiến triển thật sự là thuận lợi. Đêm đó ở ngõ nhỏ, một màn hắn đem nàng vây ở ven tường kỳ thật cũng không phải do hắn cố ý.
Lúc ấy nàng nói xong liền đi, cái loại ý đồ rõ ràng muốn phân giới hạn với hắn vốn đã chọc hắn không nóng nảy. Đúng lúc hắn duỗi tay đỡ eo nàng, dựa vào thật gần khiến hắn có thể tinh tường ngửi được mùi hương u nhã trên tóc nàng, dưới cơn xúc động, hắn nhịn không được liền cứ thế hù dọa nàng một chút.
Nói thực ra, phản ứng ngay lúc đó của nàng làm hắn thấy vô cùng thỏa mãn và hưng phấn.
Trực giác của Phùng Khác Chi nói cho hắn rằng Mạnh gia nữ nhi hẳn là sắp lâm vào mị lực của hắn khi theo đuổi nàng rồi. Mà hắn cũng không hề hoài nghi lực hấp dẫn của mình đối với nữ nhân.
Năm hắn mười ba tuổi, lúc vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô thì hắn đã bắt đầu nhận được sự ái mộ đến từ người khác phái, thậm chí cả sự câu dẫn.
Ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn là một người họ hàng xa mà hắn phải gọi là tẩu tử. Nàng ta câu dẫn hắn một cách trần trụi. Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Phùng Khác Chi nhìn thấy thân thể của phụ nữ.
Trắng bóng, toàn thịt.
Bây giờ nhớ lại vẫn khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Vì thế mấy năm nay hắn đối với những nữ nhân bên ngoài, ngoại trừ các tỷ tỷ nhà mình thì cũng chưa từng liếc một mắt.
Chỉ cần hắn nguyện ý, bằng gia thế cùng điều kiện tự thân, trên đời này ước chừng không có nữ nhân nào hắn không chiếm được.
Vị hôn thê cũ đến từ Mạnh gia này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khoảng thời gian trước, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện với cường độ lớn, vào ban đêm hắn nằm trên giường ở căn phòng trong Bộ Tư Lệnh ngủ không được thì không hiểu sao lại nghĩ tới bộ dạng nàng khi cởi bỏ quần áo.
Đêm đó ở nhà máy cũ ở Tào Độ, cảnh tượng một giọt mồ hôi chậm rãi thấm vào xiêm y trước ngực của nàng vẫn khiến hắn không sao quên được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!