Chương 35: (Vô Đề)

"Từng người một bước lên! Xếp hàng! Không được chen lấn! Mỗi người đều có phần!"

"Trương đại sơn, một đồng ——"

"Lưu Lương Đống, hai đồng ——"

Trương bí thư cầm danh sách trong tay, vừa đọc tên vừa phát tiền. Bỗng nhiên nhìn thấy Phùng Khác Chi từ bên ngoài đã trở lại thì ánh mắt sáng lên, vội đem sổ sách giao cho trợ thủ ở bên cạnh, tự mình nhanh như chớp chạy về phía hắn.

"Tiểu Cửu gia, sao nhanh vậy đã về rồi? Ngài không đưa Mạnh tiểu thư về sao? Tiểu Cửu gia yên tâm, ngài xem có tôi ở đây, mọi thứ đều vô cùng trật tự ——" Ông ta chỉ vào đám hiến binh đang xếp hàng dài lĩnh tiền cho Phùng Khác Chi xem, vô cùng đắc chí.

Vì để đảm bảo hiệu quả cho buổi học hôm nay, ông ta đã hao tốn bao nhiêu là tâm huyết. Từ việc phụ trách bố trí lễ đường, đến việc tùy thời đi lau bảng đen, lại cân nhắc một hồi khi bố trí chỗ ngồi để đảm bảo hiệu quả học tập. Những người lớn lên mày rậm mắt to, tóc ngắn, cơ thể cường tráng, bằng cấp cao đều được ngồi ở phía trước. Những người lớn lên xấu xí, không biết quá nhiều chữ thì tất cả đều ngồi sau, miễn cho ảnh hưởng đến bộ mặt lớp học, lại gây trở ngại cho Mạnh tiểu thư giảng bài.

Hiện tại lớp học đã kết thúc, hiệu quả rất đáng hoan nghênh mà dụng tâm của mình cũng được hồi báo nên ông ta rất đắc ý.

Phùng Khác Chi liếc mắt về phía hàng ngũ đang chờ lãnh tiền, nhàn nhạt ngô một tiếng, nói một câu "Làm phiền rồi, anh cũng đi lãnh mười đồng đi", sau đó xoay người liền đi ra ngoài văn phòng.

Trương bí thư cảm thấy tâm tình Phùng Khác Chi tựa hồ không tốt. Ông ta đứng đó ngẩn ngơ nhưng rồi nghĩ đến mười đồng mình nhận được thì lại thấy vui vô cùng, vội hướng bóng dáng kia khom lưng: "Đa tạ Tiểu Cửu gia! Tiểu Cửu gia nghỉ ngơi tốt!"

Phùng Khác Chi trở lại văn phòng, ủng cũng chưa cởi liền cứ thế nằm lên giường, một tay gối đầu, nhắm mắt, không hề nhúc nhích.

Đêm dần dần đen lại, tới 11 giờ Bộ Tư Lệnh hoàn toàn an tĩnh xuống, mọi nơi đều đen nhánh một mảnh. Chỉ có ngọn đèn pha ở trên đỉnh tháp của tòa nhà ở giữa là vẫn chiếu ánh sáng mãnh liệt ra xung quanh để phục vụ việc cảnh giới.

Màn giường không kéo, chùm tia sáng thỉnh thoảng xẹt qua, chiếu lên tường đối diện một mảnh ánh sáng. Lại một chùm sáng xẹt qua, căn phòng được chiếu sáng trong ngắn ngủi rồi lại lâm vào tối tăm.

Phùng Khác Chi đột nhiên mở to mắt, nắm lấy chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

……

Mạnh Lan Đình ngồi trên xe của Hề Tùng Chu. Trên đường, Hề Tùng Chu hỏi vài câu về việc nàng dạy đám hiến binh đêm nay. Hắn phảng phất cảm thấy tâm tư của nàng có chút hoảng hốt, liền không mạnh mẽ ép nàng nói nữa mà chỉ trầm mặc, lái xe đưa nàng về tới đầu con hẻm vào nhà giáo sư Chu mới ngừng xe.

Mạnh Lan Đình cầm lấy đồ của mình, nói: "Anh không cần xuống dưới đâu, tôi tự đi vào được."

Hề Tùng Chu lúc này vẫn xuống xe, giúp nàng mở cửa.

Mạnh Lan Đình đi xuống, cười với hắn, lại cảm tạ nói: "Đường cũng ngắn, lại có đèn đường. Trời không còn sớm nữa, sáng mai anh cũng có lớp, nên về sớm nghỉ ngơi thôi. Tối nay làm phiền anh rồi." Mạnh Lan Đình nói xong thì xoay người muốn đi vào.

"Lan Đình!" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Hề Tùng Chu.

Mạnh Lan Đình dừng lại, quay đầu.

Hề Tùng Chu cũng đi lên: "Lan Đình, không biết có phải ảo giác không nhưng tôi luôn cảm thấy gần đây em đang né tránh tôi thì phải?"

Đèn đường chiếu vào trên mặt Hề Tùng Chu, hai ánh mắt hắn đang nhìn nàng.

Mạnh Lan Đình bị hắn chất vấn thì có cảm giác xấu hổ, nhưng vẫn tỏ vẻ không có việc gì mà cười nói: "Anh hiểu lầm rồi. Chỉ là gần đây tôi hơi bận cho nên không quá để ý đến việc khác."

Hề Tùng Chu trầm mặc một lát rồi nói: "Không phải thì tốt. Chỉ mong sự xuất hiện của tôi không khiến em bất tiện, cũng không khiến em thấy phản cảm."

"Không, không, anh hiểu lầm rồi. Chúng ta là bằng hữu, sao tôi sẽ như thế chứ?" Mạnh Lan Đình vội vàng phủ nhận.

Hắn nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: "Vậy thì tôi an tâm rồi. Không còn sớm nữa, em đi vào đi. Nếu không ngại thì lần sau em đi đến Bộ Tư Lệnh dạy học tôi sẽ đưa đón em. Tôi đúng là không có việc gì bận rộn, cũng rất sẵn lòng làm. Tôi sẽ nói một tiếng với Khác Chi."

Đối với Hề Tùng Chu, Mạnh Lan Đình thật sự vô pháp cự tuyệt, đành phải nói lời cảm tạ.

Hắn lúc này mới thật sự mỉm cười nói: "Em vào đi thôi."

Hắn nhìn theo thân ảnh Mạnh Lan Đình dần dần biến mất trong con hẻm, ngưng thần, nghe thấy Chu thái thái giúp nàng mở cửa, thế này mới xoay người đi về xe, lái xe rời đi.

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!