Chương 34: (Vô Đề)

"Mạnh tiểu thư, kẻ hèn là Trương Khuê Phát, may mắn nhận chức chủ nhiệm lớp học ban đêm của Bộ Tư Lệnh, giữa trưa là tôi đã gọi điện cho cô đó."

"Bọn học sinh đều đang đợi cô rồi, xin mời đi theo tôi."

Một người tầm ba mươi, gầy ốm chui ra từ sau lưng Dương Văn Xương, hướng Mạnh Lan Đình cúi chào, còn duỗi tay mời nàng đi cùng hắn.

Mạnh Lan Đình rốt cuộc cũng trấn định lại, thấy vị Dương tư lệnh kia và mọi người mỉm cười đón mình thì cũng cố mỉm cười, hướng Dương Văn Xương Trương Khuê Phát cùng với binh lính xếp hàng hai bên hoan nghênh mình gật gật đầu, nói "Cảm ơn", rồi bước về phía trước.

"Tới rồi, tới rồi! Phòng học liền ở lễ đường cuối hành lang. Mọi người biết cô tới dạy bọn họ thì tất cả đều ngóng chờ, tình cảm quần chúng rất là kích động."

Mạnh Lan Đình bị dẫn vào một tòa nhà, thấy bên trái, ở cuối hành lang có hai cánh cửa, hai bên có vệ binh vác súng đứng gác một cách trang nghiêm. Chờ nàng tới gần, bọn họ "Bang" một cái đứng nghiêm, hành lễ, ngay sau đó đồng thời duỗi tay, một tả một hữu mở cửa.

"Mạnh tiểu thư mời vào!"

Mạnh Lan Đình giương mắt.

Trong lễ đường ánh đèn chói lọi, sáng đến chói mắt, phía trên ba vách tường đều là treo khẩu hiệu to màu hồng, tím, xanh, trên đó ghi mấy chữ màu đen "Nhiệt liệt hoan nghênh Mạnh tiểu thư đến dạy học". Nếu không phải phía trước còn treo một cái bảng đen và bục giảng thì thoạt nhìn nàng còn tưởng mình đang tiến vào một buổi lễ long trọng nào đó.

Trong lễ đường, bày từng hàng bàn ghế chỉnh tề, mọi người ngồi kín, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy toàn người là người. Trương Khuê Phát hét một tiếng "Mạnh tiểu thư đến ——", chỉ thấy toàn bộ hiến binh đang ngồi liền đứng dậy, hướng nàng mà hành lễ, tất cả đều rống lên "Mạnh tiểu thư hảo ——", tiếp theo lại là một trận vỗ tay như sấm, đinh tai nhức óc.

Tuy rằng đã trải qua một hồi "Nghi thức hoan nghênh" kinh hách ở bên ngoài cửa lớn của Bộ Tư Lệnh nhưng Mạnh Lan Đình không nghĩ tới trong phòng học cũng được chiêm ngưỡng một màn chào đón thế này. Nàng căn bản không lường trước được, theo bản năng mà quay đầu, thấy Phùng Khác Chi đứng ngay ở cửa, tay đút túi quần, khóe môi hơi hơi cong, thần sắc vui mừng, hiển nhiên là hắn đã biết.

Mạnh Lan Đình thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, cùng tiếng vỗ tay rầm rầm liền đi đến trên bục giảng, buông giáo án, hướng mọi người cười, khom người đáp lễ, ý bảo mọi người dừng lại.

Trương bí thư hạ tay, tiếng vỗ tay như sấm liền ngừng lại.

"Ngồi xuống ——"

Một trận tiếng xê dịch bàn ghế vang lên, sau đó trong phòng học lại an tĩnh rồi. Thậm chí an tĩnh đến nỗi cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được.

Trương bí thư cũng rón ra rón rén mà ngồi vào vị trí đặc thù của mình, ở bên góc của bục giảng. Tác dụng của chỗ đó là để thay Mạnh tiểu thư lau bảng đen đúng lúc, hai là có thể tiện ghi chép lại tình huống trong buổi học, vừa giám sát vừa uy hiếp.

Mạnh Lan Đình giới thiệu chính mình, sau đó viết tên mình ở trên bảng đen, rồi xoay người, cười nói: "Trước khi bắt đầu học, tôi muốn kiểm tra trình độ của mọi người trước."

Đám hiến binh tức khắc khẩn trương lên, ánh mắt sôi nổi liếc về phía Phùng Khác Chi còn đứng ngoài cửa mà nhìn chằm chằm.

"Đề rất dễ, là về bánh bao, mọi người không cần khẩn trương."

Đám hiến binh vừa nghe thấy thì thần sắc lại thả lỏng.

"Ăn bánh bao thật tốt, tôi thích ăn nhất, có hành có thịt, một lúc có thể ăn mười cái ——" Một hiến binh trẻ tuổi buột miệng thốt ra. Trong phòng học lập tức nổi lên tiếng cười ha ha, có người nhẹ giọng nói thầm: "Chu Bưu, ngươi là Trư Bát Giới cưới vợ a, chỉ còn thiếu mỗi cái Cao Lão Trang để ngươi tới nhà nữa thôi!"

Cái người tên Chu Bưu kia đỏ mặt, không dám nhìn Mạnh Lan Đình, rũ đầu xuống.

"Yên lặng! Yên lặng!" Trương bí thư khẩn trương vạn phần, vội vàng đấm thùng thùng lên bảng đen để duy trì trật tự.

"Không sao, lớp học của tôi không phải sân huấn luyện, mọi người có thể thoải mái chút." Mạnh Lan Đình ngăn Trương bí thư, nhìn về phía anh chàng hiến binh vừa rồi nói có thể ăn mười cái bánh bao một lúc cười nói: "Bánh bao nhân thịt và hành đúng là rất ngon, tôi cũng thích. Nhưng nếu anh giải được đề của tôi thì không có đủ bánh bao cho anh ăn đâu."

Trong lễ đường lại nổi lên một trận cười. Cái người tên Chu Bưu kia trộm nhìn nàng một cái, trên mặt lại càng đỏ hơn.

"Tôi muốn hỏi mọi người chính là, nếu có một trăm cái bánh bao, để một trăm người ăn, một người lớn ăn ba cái, ba tiểu hài tử ăn một cái thì như vậy trong số 100 người này có bao nhiêu người lớn, bao nhiêu tiểu hài tử mới có thể ăn hết?"

Nghe thấy đề bài đơn giản lại có liên quan đến ăn bánh bao nên đám hiến binh liền nhanh chóng túm lấy giấy bút mà rầm rầm viết, có người vặn đầu ngón tay tính, cũng có người thương lượng với người bên cạnh. Tiếng bàn tán ong ong vang lên hết đợt này đến đợt khác. Qua một hồi lâu, lúc mỗi người đều đang nhíu mày, khổ sở suy nghĩ thì có một người chân chờ giơ tay. Mạnh Lan Đình gọi hắn trả lời, hắn nói người lớn là 25 còn tiểu hài tử là 75.

Mạnh Lan Đình cười nói: "Đây là đáp án chính xác. Anh có thể đi lên nói cho mọi người xem anh tính như thế nào không."

Người nọ sờ sờ đầu, ngượng ngùng mà cười gượng: "Tôi đoán bừa mới ra được……"

Bên cạnh lại phát ra tiếng cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!