Chương 31: (Vô Đề)

Mạnh Lan Đình dừng trước mặt Phùng Khác Chi.

Bên tai nàng có các loại thanh âm đầu hạ, tiếng mạt chược ném mạnh trên bàn va chạm lách cách. Ở đầu kia của ngõ nhỏ có tiếng cười vui của đám hài đồng đang chơi nốt mấy ngày trước khi nghỉ hè. Không biết nhà ai về muộn mà bây giờ mới nấu cơm, phát ra tiếng nồi niêu va chạm. Trong xó xỉnh góc tường có tiếng muỗi ong ong khiến người chán ghét, còn có tiếng dế mèn cô độc, giống như vừa mới cảm giác được mùa hè đến liền vội vã chui ra khỏi huyệt động, ngẫu hứng kêu to.

Tất cả những âm thanh này hòa trộn trong gió ấm đầu hè, ồn ào nhưng lại đầy sức sống và mang theo hơi thở nhẹ nhàng.

Nửa tháng này, Phùng gia nhi tử tuy rằng không có lộ mặt nhưng cơ hồ mỗi tối khi đi ngủ, lúc nàng nhắm mắt lại đều sẽ nhớ đến một màn phát sinh ở nhà xưởng bỏ đi đêm đó. Trong lòng nàng vẫn luôn có khúc mắc, muốn đem sự tình hỏi cho rõ ràng. Nếu sự việc đúng như nàng nghĩ thì ít nhất cũng nên hướng hắn nói lời cảm tạ.

Nhưng mọi thứ cũng chỉ là sự tưởng tượng của nàng mà thôi. Không nghĩ đến hôm nay lại thấy hắn ở đây.

Mạnh Lan Đình không rảnh suy nghĩ Phùng gia Cửu công tử sao tự dưng lại đến khu hẻm nhỏ bình dân này, đứng dưới góc đường bị hỏng đèn mà hút thuốc. Nàng chỉ vội hỏi: "Phùng công tử, tôi muốn hỏi anh chuyện này, ngày đó ở nhà xưởng chỗ Tào Gia Độ, có phải anh cố ý thả chúng tôi không?"

Nàng biết! Nàng thế nhưng lại biết!

Trái tim Phùng Khác Chi âm thầm đập nhanh hơn. Ngày thường hắn có hút thuốc, đây là thói quen lưu lại khi học trong trường quân đội. Việc huấn luyện ở đó vô cùng áp lực, cơ hồ không ai ở đó là không hút thuốc. Đây cũng là một loại phương thức phát tiết áp lực. Nhưng hắn cũng không nuốt khói xuống mà chỉ có thói quen ngửi mùi thuốc lá này thôi.

Giờ khắc này, hắn lại hít thật sâu một ngụm khói thuốc, sau đó ném nó trên đất, dùng giày dẫm tàn thuốc, tay đút túi quần, nhàn nhạt mà nói: "Tôi cũng không phải là người tốt gì. Mạnh tiểu thư đừng hiểu lầm."

Mạnh Lan Đình trầm mặc một lát. Sau khi hắn nói ra câu phủ nhận này thì nàng rốt cuộc cũng trăm phần trăm xác định nghi ngờ của mình là đúng rồi. Lúc ấy hắn rõ ràng thấy được tờ truyền đơn mà nàng giấu dưới đống máy móc kia nhưng lại làm như không có gì mà thả bọn họ.

Đèn đường đúng lúc này lại sáng lên.

Mạnh Lan Đình nhìn Phùng gia nhi tử ở đối diện. Hắn cũng không nhìn nàng mà hơi hơi xoay mặt, tầm mắt phảng phất như đang nhìn đoạn đầu tường phái sau mình.

Nàng hơi nhếch miệng, ôn nhu nói: "Phùng công tử, cảm ơn anh. Tôi thay mặt cho học sinh ngày đó cảm ơn anh đã hỗ trợ."

Đèn đường tỏa ra một mảnh ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt nàng. Khóe mắt Phùng Khác Chi thấy hai tròng mắt của nàng hơi hơi lập lòe chút quang mang. Khóe môi nàng giống như đang cười, giọng nói cũng là ôn như chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên Phùng Khác Chi nghe thấy nàng dùng giọng nói ôn nhu như thế mà nói với mình. Gân cốt cả người hắn nhộn nhạo cả lên, vừa rồi trên tai bị con muỗi cắn sưng đỏ cũng không cảm thấy ngứa.

Hắn ho khan hai tiếng: "Được rồi. Mã Lục đã chuyển lời cho cô rồi chứ? Hy vọng không có lần sau. Đặc biệt là Mạnh tiểu thư cô." Hắn rốt cuộc quay mặt lại, nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cũng có chút nghiêm khắc lên: "Đây không phải việc cô có thể nhúng tay!"

Mạnh Lan Đình rũ mắt, trầm mặc.

Lời vừa nói thì trong lòng Phùng Khác Chi đã hối hận. Hắn sợ khẩu khí của mình sẽ dọa nàng. Chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra. Hắn vắt hết óc, muốn nói cái gì để bổ sung nhưng lại thấy nàng nhìn mình, gật gật đầu, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: "Tôi biết. Tôi cũng đã đem lời anh nói tối hôm đó nói lại cho học sinh."

Nàng thế nhưng lại nghe lời như thế! Trong lòng Phùng Khác Chi tức khắc tâm hoa nộ phóng. Hắn lại muốn nói cái gì nữa nhưng trong thời gian ngắn không nghĩ thêm được cái gì. Cái tin tức về đệ đệ của nàng thì có đánh chết hắn cũng không thể nói ra.

Nàng cũng không hề mở miệng.

Không khí có hơi chút ngưng trọng, hai người cứ đứng như thế. Trong không khí, phảng phất có một tia xấu hổ.

Phùng Khác Chi biết mình cần phải đi, hắn cũng không có lý do gì ở lại đây, huống chi đêm nay hắn căn bản không muốn nàng nhìn thấy mình.

Đèn đường tắt, rồi sáng, rồi lại tắt, lại sáng.

Phùng Khác Chi ngửa đầu, chỉ chỉ đèn đường: "Hỏng rồi. Ngày mai tôi bảo người của cục thị chính tới sửa."

Mạnh Lan Đình nói: "Cảm ơn Phùng công tử."

Lại không ai nói gì.

Phùng Khác Chi lần nữa ho khan một tiếng: "Như vậy…… Tôi đi trước. Kỳ thật tôi rất bận, lúc nãy chỉ là tiện đường……"

Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, rồi một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, một cánh cửa mở ra. Chu thái thái từ bên trong đi ra, liếc mắt một cái thấy Mạnh Lan Đình, liền oán giận nói: "Không đánh, không đánh, Vương thái thái cùng Trương thái thái quá quỷ quyệt a! Lan Đình cháu thật đáng đánh, lần sau có rảnh thì phải tới giúp ta……"

Bà đi đến bên cạnh Mạnh Lan Đình rồi mới để ý thấy Phùng Khác Chi ở một góc khác. Chu thái thái bị cận thị, nơi này lại tối tăm nên không thấy rõ người tới, còn tưởng là Hề Tùng Chu tới, trên mặt tức khắc lộ ra tươi cười, nhiệt tình mà nói: "Là Tùng Chu a? Sao tới rồi lại không vào ngồi? Mau tiến vào, đứng ở đây làm gì!"

Mạnh Lan Đình có chút xấu hổ, nhánh chóng nhìn Phùng Khác Chi, thấy hắn không rên một tiếng, đành phải nói: "Chu bá mẫu, anh ta không phải Tùng Chu. Anh ta…… Là Phùng gia công tử……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!