Chương 30: (Vô Đề)

Mạnh Lan Đình cảm thấy người cũng thoải mái hơn rồi, nếu vẫn tiếp tục giả bộ ngủ thì không được lễ phép cho lắm, vì thế nàng rời giường mặc quần áo, đi vào phòng khách.

Hề Tùng Chu đang nghe Chu thái thái nói về việc đêm qua. Thần sắc hắn ngưng trọng, bỗng nhiên nhìn thấy Mạnh Lan Đình đi ra thì hắn vội đứng dậy nghênh đón nàng.

Mạnh Lan Đình ngồi xuống một cái ghế đối diện hắn. Chu thái thái quan sát sắc mặt nàng, nói: "So với tối hôm qua thì tốt hơn chút rồi nhưng vẫn chưa tốt lắm. Còn phải nghỉ ngơi nhiều." Bà lại chỉ vào một rổ trái cây tươi cùng một bó hoa nói: "Tùng Chu mới vừa về Thượng Hải, nghe nói cháu hôm nay xin nghỉ không đến trường học thì không yên tâm, lập tức tới thăm cháu, cũng thật có tâm a."

"Cô thấy sao rồi? Nếu mệt thì cứ kệ tôi, trở về ngủ tiếp đi." Hề Tùng Chu nhìn chăm chú khuôn mặt nàng vẫn còn tái nhợt nói.

Mạnh Lan Đình mỉm cười: "Tôi đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn Hề tiên sinh cố ý tới thăm."

Chu thái thái đi đến giúp nàng choàng thêm cái áo khoác, thở dài: "Việc tối hôm qua tuy nói hữu kinh vô hiểm, nhưng hiện tại ta nhớ tới vẫn hãi hùng khiếp vía. May mắn nhất là cháu nhận điện thoại và thông báo đúng lúc. Đây vẫn là công lao của cháu a. Đám Trần Thanh Thanh thấy hôm nay cháu không đến trường thì giữa trưa có qua thăm, thấy cháu còn ngủ nên không quấy rầy nữa, chỉ ngồi trong chốc lát là đi rồi."

Trên mặt Chu thái thái vẫn lộ ra một nỗi sợ hãi cùng vô cùng chán ghét: "Bọn họ nói chẳng những cảnh sát, mà ngay cả người của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh cũng xuất động! Chỉ là một đám học sinh thôi làm gì phải gọi đến cả đám Diêm La ăn thịt người không nhả xương kia chứ? Nếu không phải Lan Đình tối hôm qua cơ trí chu đáo, lá gan lại lớn, chịu đứng ra cứu nguy thì thật không biết kết quả sẽ ra sao.

Ta chỉ nghĩ tới đã sợ, một đêm cũng chưa ngủ ngon."

Chu thái thái ở bên tai nói mà Mạnh Lan Đình lại nghe đến có chút thất thần, cỗ bất an trong lòng càng lúc càng dâng lên. Việc nàng làm chỉ căn cứ vào lương tri của mình mà tận lực. Hiện tại mọi công lao đều gán cho nàng, lại không phù hợp với tình hình lúc đó khiến nàng thật sự rất bất an.

Nhưng rốt cuộc đây cũng chỉ là chính mình nghi ngờ, không tiện nói trước mặt bọn họ nên nàng tự nhiên cũng không nói nhiều, chỉ bổ sung: "Cháu chỉ là làm hết sức, mọi người không có việc gì là tốt rồi."

"Bộ Tư Lệnh Hiến Binh tất nhiên là thanh danh không tốt, nhưng cũng không phai ai trời sinh cũng cùng hung cực ác. Tối hôm qua trở về, có chuyện mà cháu vẫn chưa nói." Mạnh Lan Đình suy nghĩ xong thì đem chuyện tối qua mình về, gặp được Mã Lục tới chuyển lời thuật lại lần nữa.

Chu thái thái nghe xong, có vẻ kinh ngạc, di một tiếng.

Hề Tùng Chu gật đầu: "Lời này nói rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng. Chờ lần tới tôi sẽ giúp cô truyền lời cho họ, cô yên tâm đi."

Mạnh Lan Đình hướng hắn nói lời cảm tạ. Hề Tùng Chu lắc đầu: "So với cô thì tôi đã làm cái gì chứ, không cần cảm tạ. Nếu tôi biết sẽ có chuyện này thì sẽ không đi Nam Kinh."

Chu thái thái lắc lắc đầu: "Thôi đừng nói chuyện này nữa. Lan Đình chắc đói bụng rồi, cháu ngồi với Tùng Chu, ta đi nấu cho cháu chén mì."

Chu thái thái đi vào phòng bếp, giáo sư Chu còn chưa trở về, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Mạnh Lan Đình cùng Hề Tùng Chu.

Ánh sáng sau giờ ngọ chiếu từ cửa sổ có mành rèm màu xanh vào trong phòng, vô số hạt bụi di chuyển trong cột sáng đó. Phòng khách an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ trên tường phát ra tiếng động.

Mạnh Lan Đình nhìn Hề Tùng Chu, lại bắt được ánh mắt hắn đang nhìn mình. Không biết vì cái gì, hắn cho nàng một loại cảm giác sau khi trở về từ Nam Kinh thì cả người nhẹ nhàng không ít.

"Mạnh tiểu thư, nếu không ngại, về sau tôi có thể gọi em là Lan Đình không? Cũng hy vọng em gọi thẳng tên tôi, không cần xưng hô tiên sinh nữa." Hắn bỗng nhiên nói. "Tôi nghĩ chúng ta bây giờ có thể coi là bằng hữu rồi." Hắn cười, bồi thêm một câu.

Mạnh Lan Đình ngẩn ra, ngay sau đó cũng cười: "Được."

Hề Tùng Chu có vẻ thật cao hứng, cùng Mạnh Lan Đình nói chuyện trong chốc lát về việc dạy toán học rồi bỗng nhiên nghĩ tới, cười nói: "Lan Đình, không biết giáo sư Chu có nói với em chưa. Năm nay trường Thanh Hoa đang tuyển chọn để lên danh sách những người sẽ được đi du học Mỹ. Người tham dự không nhất thiết là trong trường Thanh Hoa, giáo sư Chu cũng có đề cử danh sách sang bên đó. Sau khi tham gia thi, những người có thành tích tốt sẽ nhận được học bổng đi du học Mỹ của một trường danh tiếng.

Tuy rằng số người được chọn rất nhỏ nhưng tôi cảm thấy em có thể thử một lần. Lấy thiên phú toán học của em, nếu cứ lãng phí thời gian như vậy cũng không khác gì minh châu phủ bụi trần, thật sự quá mức đáng tiếc."

Mạnh Lan Đình ngẩn ra. Mấy năm trước, chính nàng đã từ bỏ cơ hội được ra nước ngoài đọc sách, tuy rằng lúc ấy là tự nguyện, cũng không có nửa điểm không cam lòng, lại nói mục đích ban đầu đi thi chỉ là muốn lấy kinh nghiệm, không hẳn vì phải được, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn có một loại tiếc nuối.

Đề nghị này của Hề Tùng Chu khiến nàng có chút động tâm. Nhưng nghĩ đến hiện nay chưa có tin tức của đệ đệ thì nàng liền vứt bỏ ý niệm này.

"Chờ đệ đệ của em có tin tức đã."

Hề Tùng Chu gật gật đầu: "Tôi hiểu. Chỉ mong có thể sớm biết được tin tức hắn."

Chu thái thái lúc này bưng mỳ từ trong bếp ra, cũng gọi Hề Tùng Chu cùng nhau ăn. Hề Tùng Chu từ chối, đứng dậy cáo từ, nói phải đi về trước tìm bọn học sinh nói chuyện.

Chu thái thái biết sự tình quan trọng, cũng không mạnh mẽ lưu hắn lại mà tự mình tiễn hắn ra ngoài. Lúc trở về bà cười nói với Mạnh Lan Đình: "Lan Đình, ta thật sự thay Tùng Chu cao hứng. Lúc trước bởi vì hai đứa còn không thân nên ta cũng không nói qua với cháu. Lúc hắn xuất ngoại khi, trong nhà làm chủ đính hạ một mối hôn sự cho hắn. Vốn là sau khi hắn về liền kết hôn nhưng nhà gái bất hạnh qua đời trên đường.

Một năm trước hắn trở về, mẫu thân hắn thay hắn an bài một hôn sự khác, Tùng Chu không hề đáp ứng, vẫn luôn cùng trong nhà giằng co. Lần này trở về, hắn rốt cuộc cũng được trong nhà đồng ý."

"Cháu cũng biết, ở tuổi của hắn thì người khác đã có con chạy đầy đất rồi. Mẫu thân hắn thấy hắn không chịu kết hôn thì cũng khó tránh nôn nóng. Cũng may lúc này, cũng không biết hắn nói thế nào với trong nhà mà mẫu thân hắn rốt cuộc đáp ứng không bắt buộc hắn nữa. Thật sự là chuyện tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!