Chương 29: (Vô Đề)

đến ký túc xá. Bởi vì bây giờ là cuối tuần nên người ở lại trong ký túc xá cũng

không nhiều lắm. May thay Trần Chiến Thắng vẫn ở đây. Lần trước anh ta bị ngã vốn nghĩ là nhẹ nhưng chân vẫn chưa

khỏi. Đến bệnh viện chụp X

-quang mới phát hiện mắt cá chân của anh ta bị gãy

xương. Hiện tại anh ta vẫn chưa khỏi hẳn nên buổi tối ở trong ký túc xá, không

cùng đám Trần Thanh Thanh đi diễn kịch. Anh ta nói cho Mạnh Lan Đình biết đám Trần Thanh Thanh đêm nay

diễn kịch trong một khu xưởng ở Tào Độ. Từ đây đến đó không xa không gần, nếu

đi xe đạp thì mất hai mươi phút sẽ tới. Bộ Tư Lệnh Hiến Binh cũng ở Long Hoa, khoảng cách tới chỗ đó

không gần, kể cả lái xe tới cũng mất nửa giờ. Mấy nam sinh thấy Mạnh Lan Đình sắc môi tái nhợt nhưng trên mặt

lại đỏ ửng vì bệnh, vừa nãy lại chạy gấp đến nên vẫn thở hồng hộc, trên trán đổ

mồ hôi thì bảo cô ở lại để bọn họ lập tức đi báo. Người báo tin đi rồi, trong lòng Mạnh Lan Đình vẫn thấp thỏm bất

an, trầm ngâm một lúc cô liền hỏi Trần Chiến Thắng đường đến đó, lại mượn một

chiếc xe đạp rồi đến văn phòng trường cầm một chồng tài liệu sau đó tự mình

đuổi theo. Ra đường lớn, đi qua một đường cái thì nhìn thấy một cây cầu

sắt, rẽ tay phải, đi dọc theo bờ sông, lại đi thêm 2km thì đến tòa công xưởng

kia. Mạnh Lan Đình dùng hết toàn lực để đạp xe, đi qua con đường gồ ghề lồi lõm

bên bờ sông rồi cũng tới Tào Độ. Trong bóng đêm, phía trước có tòa nhà xưởng với ống khói to cũ

nát. Theo ánh trăng, cô nhìn thấy bên trong ùa ra một đám người đang chạy trốn

khắp nơi. Bóng dáng bọn họ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Nhìn thấy thế

cô biết nam sinh đi thông báo chắc hẳn đã đưa tin, quân cảnh cũng chưa tới thì

mới nhẹ nhàng thở ra. Cô dùng sức đạp vài guồng rồi nhanh chóng tiến đến cửa

nhà xưởng, chạy vào. Cô thấy bên trong có mấy cái đèn bân

-sân vẫn đang sáng,

Trần Thanh Thanh cùng mười mấy sinh viên còn lại đang luống cuống tay chân mà

thu thập đạo cụ cùng một ít truyền đơn vốn để chuẩn bị phát sau khi diễn xong."Chạy mau, không cần lo cho những thứ đó!" Mạnh Lan Đình cao

giọng kêu lên. Trần Thanh Thanh cùng mấy sinh viên ngẩng đầu nhìn thấy cô tới

thì kêu một tiếng "Mạnh tiểu thư" sau đó ném đồ vật chạy theo cô đến cửa. Đoàn

người vừa ra ngoài thì đã thấy từ xa có ánh đèn ô tô chói mắt đang lao tới bên

này."Tất cả đều đứng lại! Dám chạy, giết chết không cần luận tội!"

Một người dùng loa hét lên, rồi một tiếng súng truyền đến. Bọn sinh viên giống như bị điểm huyệt mà cứng người."Mau đi vào, đem toàn bộ truyền đơn ném vào trong sông đi!" Mạnh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!