5 giờ rưỡi sáng là tập hợp, bắt đầu bằng việc mỗi người vác hai mươi kg hành lý mà chạy năm km chạy, tiếp theo là huấn luyện trèo thang, xuyên qua lưới sắt, sau đó luyện lực cánh tay, và các loại huấn luyện khác. Tới buổi chiều, thì luyện bắn súng, đối kháng dưới nước, trong bùn, hoàn toàn là nội dung huấn luyện cho bội đội chuyên nghiệp, không khác gì huấn luyện bộ đội đặc chủng của Mỹ.
Trải qua tháng huấn luyện ma quỷ đầu tiên, hai ngàn người cuối cùng chỉ còn lại không đến hai mươi người, hợp thành một tiểu đội. Mà tiểu đội này mỗi ngày đều phải lặp lại nội dung huấn luyện giống nhau.
Nghe nói lại qua mấy ngày nữa thì nội dung huấn luyện sẽ tăng thêm phá vây, chống phá vây bắt, leo núi và huấn luyện toàn năng. Đây cũng là một hạng mục trong thi đua quân sự.
Giữa trưa, vào lúc nóng nhất trong ngày, Mã Lục cùng những người còn lại, mỗi người cầm trong tay một cây súng máy, trên họng súng dùng dây thừng buộc một khối gạch, bị yêu cầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, đứng thẳng hai giờ đồng hồ. Mỗi giây trôi qua, mồ hôi không ngừng toát ra trên mặt Mã Lục cùng đồng bạn, quần áo bọn họ ướt đẫm, nhìn giống như mới vớt từ trong nước ra.
Lúc mới bắt đầu, lúc bọn họ giơ súng máy thì tay sẽ phát run, sẽ nghiêng lệch, nhưng luyện đến hiện tại thì bọn họ đã có thể bảo trì đứng bất động.
Phùng Khác Chi nhìn đồng hồ quả quýt, tuyên bố thời gian kết thúc. Mọi người còn không kịp thở một hơi thì lại bị yêu cầu đeo vật nặng chạy 5 km. Đây là hạng mục huấn luyện cuối cùng của buổi sáng, làm xong thì sẽ đến thời gian nghỉ trưa.
Ai cũng nhìn ra được là tâm tình buổi sáng nay của Phùng gia công tử không được tốt, gần đây sắc mặt hắn rất nghiêm khắc. Đội viên có chút động tác không đúng, hoặc bước chân chậm nửa nhịp cũng sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu.
Nhưng dù vậy, cũng không ai dám không phục. Những hạng mục huấn luyện này ngay từ đầu Phùng gia công tử đã tự mình thực hiện qua, khiến bọn họ mở mang tầm mắt và hiểu rằng hắn không phải một cái bình hoa. Một cậu ấm xuất thân gia thế như hắn mà lại có bản lĩnh như vậy thật khiến người ta tin phục, cũng là cảm thấy hoang mang. Thẳng đến khi bọn họ nghe nói trước đây hắn ở bên Mỹ là học trường quân đội, thành tích rất tốt thì mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc hắn mắng thì bọn họ thì trong đầu mỗi người đều nghĩ đến tiền thưởng treo trên đầu cùng với hoa khôi của kỹ viện nổi danh mà bọn họ thèm nhỏ dãi đã lâu nên cố gắng nhịn xuống.
Mặt trời chói chang ở trên đầu, Mã Lục cùng mọi người cõng bao cát lớn, hai chân và cổ tay đeo bao cát nhỏ, hô vang mà chạy. Rốt cuộc bọn họ đã luyện từ buổi sáng tới giờ, ở giữa chỉ được phép uống chút nước, bụng đã sớm đói, sức lực cũng đã sớm giảm sút.
Còn một km cuối cùng, mọi người bao gồm cả Mã Lục đều bắt đầu thở hồng hộc, bước chân cũng trầm trọng lên.
"Toàn bộ con mẹ nó nhanh lên cho ta! Lão tử không có thời gian chờ các ngươi dây dưa đâu!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, kèm theo tiếng đạn bắn lên.
Mã Lục quay đầu nhìn lại, thấy Phùng Khác Chi cầm súng đứng ở phía sau, hướng cái mông của mình mà bắn, viên đạn dừng ở phía sau vài mét, khiến mặt đất lỗ chỗ như tổ ong, khiến hắn nhất thời phát hoảng. Mã Lục hồn phi phách tán, má ơi một tiếng, cùng đồng bọn ở bên cạnh vội nhấc chân mà chạy như điên về phía trước, một km còn lại đảo mắt đã xong rồi, mà tốc độ còn nhanh hơn lúc mới xuất phát. Lúc về đích bọn họ thấy hai chân phát run, gục trên mặt đất, nằm bò mà thở hổn hển như trâu.
Quay đầu thấy Phùng Khác Chi buông súng máy đi tới, vội vàng lại bò dậy xếp hàng chờ đợi, rốt cuộc nghe được một tiếng giải tán thì như được đại xá mà lập tức giải tán, chạy tới nhà ăn.
Phùng Khác Chi tự mình thêm tiền vào, yêu cầu nhà ăn mỗi ngày đều cấp đủ cho đội viên đủ thịt cá và sữa bò. Dương Văn Xương lúc ban đầu còn tranh bỏ tiền của mình ra nhưng làm sao tranh nổi với Phùng gia công tử.
Hắn vốn tưởng rằng, vị Phùng gia Tiểu Cửu gia này nhàm chán, đầu óc nhất thời nóng lên, chờ vài ngày sau tự nhiên hắn ta sẽ hết hứng. Không nghĩ tới một tháng qua rồi nhưng hắn vẫn kiên trì, giống như thật sự nghiêm túc khiến Dương Văn Xương phải kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm cao hứng, ước gì ngày nào hắn cũng huấn luyện như thế thì mình cũng đỡ phải đi lấy lòng.
Bởi vì có cậu chuyện lần trước nên Mã Lục đã sớm nhận định mình là tâm phúc của Phùng gia công tử. Giữa trưa ăn cơm, hắn bưng hộp cơm chạy đến bên cạnh Phùng Khác Chi, cứ theo lẽ thường mà nịnh nọt vài câu, lúc sau lá gan lớn hơn còn dám hỏi câu hỏi mà mấy ngày nay hắn vẫn rối rắm: "Phùng công tử, tôi đã nghĩ, chờ lúc huynh đệ chúng tôi đạt giải nhất, vạn nhất cái cô hoa khôi kia coi thường chúng tôi, nhăn mặt mà đóng sập cửa trước mặt chúng tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Hắn hỏi xong, thấy Phùng gia công tử lười biếng mà ngước mắt lên, dùng ánh mắt như nhìn một quả dưa gang ngu đần mà nhìn mình thì không khỏi thấy nóng mặt hơn, quay lại nhìn phía sau, sau đó ghé đến nói nhỏ: "Phùng công tử, cậu chơi đùa nhiều nữ nhân như vậy, không nói gạt cậu, năm nay tôi hai mươi ba, nhưng mà chưa thân mật với nữ nhân bao giờ a. Lúc trước ta bị một quả phụ ở đầu thôn lừa a, chẳng những người không tới tay, ngay cả quần áo mẹ ta khâu cho ta mà ả cũng lột đi a!
Ta nhớ tới liền tức một bụng!"
"Cửa đóng rồi thì anh nói phải làm cái gì chứ? Anh hẳn sẽ không túng quẫn đến nỗi điều này còn phải để tôi dạy chứ hả?" Phùng Khác Chi lạnh lùng nói.
Mã Lục nhẹ nhàng thở ra, cười hắc hắc: "Tôi chính là sợ cái vạn nhất kia, đến lúc đó không phải là làm Phùng công tử mất mặt sao? Đã có lời này của Phùng công tử thì tôi yên tâm rồi."
Phùng Khác Chi không chút để ý nghe Mã Lục ở bên cạnh nói chuyện, không biết sao, bỗng nhiên hiện trong đầu lên một hình ảnh.
Qua nhiều ngày như vậy, Phùng Khác Chi dường như vẫn có thể mường tượng rõ ràng tình cảnh đó. Nữ hài tử đứng ở một bên bục giảng, thân ảnh cao vút, một mạt ánh nắng tươi đẹp xuyên thấu qua cửa sổ phòng học, bao lấy cả người nàng.
Nàng hơi hơi nghiêng mặt, ánh mắt chuyên chú dừng ở trên bảng đen, hoàn toàn không để ý đến ở bên ngoài cửa phòng học, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Khuôn mặt nàng dưới ánh nắng dưới thoạt nhìn như sứ tráng men thượng hạng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng lúc đóng lúc mở. Hình dạng cánh môi đẹp cực kỳ,
khiến hắn không thể không so sánh nó với cánh hoa hồng đang bung nở trong vườn…… Phùng Khác Chi dần dần có chút xuất thần.
"Phùng công tử, chờ lúc nào rảnh, cậu chỉ bảo tôi chút lúc lên giường nữ nhân thích và không thích cái gì ——"
Phùng Khác Chi phục hồi tinh thần lại, lại nghĩ tới Bát tỷ sáng nay để lão Diêm đem đồ ra khỏi cửa đưa cho Hề Tùng Chu, trong lòng lại lần nữa nổi lên bực bội vô cớ.
"Bang" một cái, hắn đập mạnh đôi đũa xuống bàn sau đó đứng lên: "Chờ anh đoạt hạng nhất rồi nghĩ đến nữ nhân cũng không muộn!"
Hắn xoay người ra khỏi nhà ăn, bước nhanh trở lại văn phòng của mình, đi vào, nằm lên giường, tay gối sau đầu, nhắm mắt một lát. Bỗng nhiên hắn mở to mắt, từ trên giường xoay người nhảy dựng lên, bước nhanh đi tới trước bàn, nắm lên điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!