Mạnh Lan Đình đã sớm lưu ý đến người này vì từ lúc vào học hắn đều không rên một tiếng, vẫn luôn cúi đầu, bộ dáng cùng các học sinh khác có chút bất đồng. Thấy hắn nhấc tay, nàng ra dấu để những người khác an tĩnh lại, sau đó bảo hắn lên tiếng.
Nam học sinh đứng lên, nói: "Mạnh tiểu thư, tôi cùng bằng hữu đánh đố, có một mê cung đồ, cần phải đi qua tất cả mọi điểm một lần, cuối cùng trở lại điểm ban đầu, nhưng quy định là không thể đi lặp lại một đường. Vị bằng hữu kia của tôi nói có thể dùng toán học để tính toán đường đi nước bước. Trình độ của tôi quá thấp, suy nghĩ mãi mà không tìm thấy biện pháp. Mạnh tiểu thư có thể thi đậu chức trợ giáo này thì chắc là tinh thông toán học.
Loại đề mục này đối với Mạnh tiểu thư hẳn là không có vấn đề gì. Có thể thỉnh tiểu thư giúp tôi giải mê cung này không? Tôi vô cùng cảm kích."
Nói xong, không đợi Mạnh Lan Đình nhận lời, hắn liền ra khỏi chỗ ngồi, đi lên bục giảng, cầm lấy một đoạn phấn viết rồi bắt đầu vẽ. Chỉ thấy tay hắn lúc co lúc duỗi, viết vẽ ào ào khiến vụn phần rụng xuống không ngừng. Trên bảng dần xuất hiện một mê cung đồ cực kỳ phức tạp với nhiều điểm khác nhau.
Trong phòng học nổi lên một trận xôn xao, bọn học sinh khe khẽ nói nhỏ.
"Thế nào? Mạnh tiểu thư? Cô có giải được không?" Nam học sinh vẽ xong thì đứng ở một bên, dùng ánh mắt ẩn ẩn đắc ý mà nhìn về phía Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình lập tức mẫn cảm mà ngửi được mùi vị căm thù từ phía đối phương giành cho mình. Nàng bất động thanh sắc, đem tầm mắt chuyển từ trên mặt sang mê cung đồ hắn vừa mới vẽ ra nhìn một lát.
"Mạnh tiểu thư, vị bằng hữu kia nói trong năm phút đồng hồ là phải tìm ra con đường rồi." Nam học sinh quét mắt qua đám người trong phòng, lớn tiếng nói.
Thời gian cứ một giây lại một giây đi qua. Mạnh Lan Đình vẫn không lên tiếng. Trong phòng học, tiếng bọn học sinh nghị luận càng ngày càng lớn. Có người nghi ngờ, có mê hoặc cũng có người bất mãn.
Một nam sinh thấy Mạnh Lan Đình nhìn mê cung đồ kia không rên một tiếng, phảng phất lâm vào khốn cục thì nhiệt huyết trong ngực sôi trào, đột nhiên đứng lên quát: "Tần Minh Truyền! Một kẻ học chính trị như ngươi, chạy đến đây thì thôi nhưng còn lấy một đề mục như thế mà làm khó dễ người khác là có ý tứ gì?"
Nam sinh tên Tần Minh Truyền kia cười lạnh: "Trương Long Cánh, chẳng lẽ ngươi là người của khoa toán hả? Ngươi có thể tới, ta liền không thể tới sao? Huống chi, ta cũng nói, ta chỉ là hướng Mạnh tiểu thư thỉnh giáo mà thôi. Nếu nàng không giải được thì nói một tiếng, ta làm khó dễ chỗ nào chứ?"
Trong phòng học nổi lên một mảnh ồn ào, không khí nhẹ nhàng bình tĩnh vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Phùng Khác Chi không biết mình lấy đâu ra kiên nhẫn mà làm trò này. Lúc trước bởi vì lão Diêm nói một câu mà hắn thật sự thành thật đứng suốt một tiết học ở chỗ cửa sau phòng học thông với con đường.
Đứng đằng trước hắn là bảy tám học sinh đến chậm không còn chỗ ngồi, đành đứng ở cửa. Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên vị tiểu thư trẻ tuổi ở trên bục giảng nên không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Vốn mọi việc đều khiến người ta vui vẻ sung sướng. Thẳng đến lúc này.
Rốt cuộc cũng tới rồi!
Tầm mắt Phùng Khác Chi lướt qua bảy tám cái đầu đang chụm vào nhau ở đằng trước mà rơi xuống nữ nhân trẻ tuổi đang ở trong phòng học.
Nàng hơi hơi nghiêng mặt, mái tóc đen nhánh nhu thuận mà dán lên một bên mặt trắng như sứ của nàng. Một tia nắng từ cửa sổ bên của lớp học chiếu vào, đem cả người nàng bao phủ trong đó.
Ánh mắt nàng vẫn luôn dừng trên mê cung ở trên bảng, không hề nhúc nhích.
"Mạnh trợ giáo, nếu cô giải không ra thì nói một tiếng. Tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi." Nam sinh kêu Tần Minh Truyền kia nói ra, lời nói đầy ý mỉa mai.
Phùng Khác Chi nháy mắt mắt lộ ra hung quang, giơ tay đang định đẩy mấy người chặn trước mặt mình ra thì chợt thấy nữ hài kia xoay người lại, nâng tay lên ý bảo mọi người trong phòng học an tĩnh lại, ngay sau đó nói: "Vị đồng học này, ta không biết vị bằng hữu kia của ngươi dùng phương pháp toán học nào để giải mê cung này trong năm phút đồng hồ. Bởi vì trên thực tế đừng nói năm phút đồng hồ, kể cả cho hắn 5 năm, mười năm, thậm chí chết già, hắn cũng không có khả năng dựa theo điều kiện vừa ra mà giải được cái mê cung này."
Lớp học vừa rồi còn ồn ào, giờ này tức khắc an tĩnh lại.
Tần Minh Truyền hiển nhiên không tin, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sợ là Mạnh trợ giáo giải không ra, mới cố ý nói như vậy đi?"
Mạnh Lan Đình cười cười, chỉ vào mê cung trên bảng đen nói: "Mê cung này thoạt nhìn rất là phức tạp, nhưng vô luận hình vẽ phức tạp thế nào mà muốn dựa vào yêu cầu vừa rồi đi qua thì nhất thiết phải phù hợp hai điều kiện. Một là hình vẽ phải liền nhau, hai là trong sơ đồ phải có các kỳ điểm, mỗi kỳ điểm phải tương ứng với số 0 hoặc 2 (ta chém, chỗ này vô cùng khó hiểu, ai hiểu thì bảo ta với). Hoặc là không có, hoặc là phải ở hai đoạn.
Đây là điều kiện để giải đề."
Nàng chuyển hướng nhìn mê cung trên bảng đen: "Mà ở này mê cung này, đồ hình tuy liền mạch nhưng tám điểm này tất cả đều là kỳ điểm, nói cách khác, vô luận đi bao lâu, căn bản là không tồn tại cái mà bạn gọi là giải pháp. Tôi thật sự tò mò vị bằng hữu kia của bạn là người nào? Có thể báo ra tên họ hắn không, tôi muốn hướng hắn thỉnh giáo. Không biết hắn dùng phương pháp toán học nào để giải mê cung này?"
Phùng Khác Chi dừng lại. Trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Còn nam sinh tên Tần Minh Truyền kia thì lúc này trán đã rịn mồ hôi, ấp a ấp úng mà nói: "Tóm lại…… Hắn chính là giải được……"
Bọn học sinh hiện tại cũng hiểu được rồi: "Tần Minh Truyền, ngươi rốt cuộc là nghe ai sai sử mà cố ý tới đây quấy rối vậy?" Một nam sinh mắng hỏi.
Tần Minh Truyền xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, lùi một bước dịch ra phía cửa, sau đó bỗng nhiên hướng cửa mà chạy bán sống bán chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!