Chương 16: (Vô Đề)

Mạnh Lan Đình trở lại Thượng Hải, lại biết vợ chồng giáo sư Chu sẽ trở về trong hai ngày nữa nên uyển chuyển từ chối hảo ý của Hề Tùng Chu, không tiếp tục ở lại chỗ hắn mà trụ tại một gian khách sạn nhỏ cạnh đại học Chi Hoa.

Người ở khách sạn chủ yếu là học sinh hoặc người thân. Hiện tại nghỉ đông nên việc làm ăn cũng không sôi động lắm. Bà chủ khách sạn thấy có khách tới cửa thì nhiệt tình chiêu đãi, lại tán gẫu vài câu, biết Mạnh Lan Đình cùng giáo sư Chu có quan hệ, lại thấy nàng được Hề Tùng Chu đưa tới thì nghiêm túc tiếp đón, chọn cho nàng một căn phòng đầy đủ thiết bị. Hai ngày sau, vợ chồng giáo sư Chu quả nhiên từ quê lên. Mạnh Lan Đình trước tiên đến chào hỏi, và Hề Tùng Chu cũng đồng hành.

Vợ chồng giáo sư Chu ở một căn nhà không xa trường đại học, cả hai người đều đã gần năm mươi. Giáo sư Chu là người nho nhã, đầu tóc hoa râm, đeo một cặp kính tròn có gọng đen. Thời trẻ ông đi học ở Âu Mỹ trở về, nhưng hiện giờ vẫn ăn mặc bố sam và giày bông. Chỉ cần nhìn bề ngoài đã thấy ông giống một nhà giáo đáng kính —— kỳ thật giáo sư Chu lúc còn đi học ngoài học toán còn học qua triết học. Hiện giờ nếu không quen thì không ai biết vị lão tiên sinh ngày ngày kẹp giáo án đi qua lại giữa khu lớp học và thư viện này lại là chuyên gia đầu ngành trong nước về toán học, và còn là chủ nhiệm khoa toán của đại học Chi Hoa.

Chu thái thái người thấp lùn, khuôn mặt hòa khí, lời nói ôn nhu, trước kia bà học lịch sử, rồi cũng giảng dạy. Hai năm nay bởi vì lớn tuổi, sức lực có hạn nên bà mới nghỉ dạy tại trường.

Hai người phu xướng phụ tùy, mưa gió nắm tay cũng đã qua nửa đời người.

Vợ chồng họ từng gặp Mạnh Lan Đình rồi. Lần này gặp lại, hai bên hàn huyên chuyện cũ, cảm thấn thời gian trôi qua cực nhanh. Hai người thấy nữ nhi của cố nhân nay đã lớn cao vút, nói lời đâu ra đấy thì rất vui mừng, cũng rất yêu thích, vì lão bằng hữu mà vui mừng. Lúc biết Mạnh Lan Đình đã đi bái vọng Phùng gia mà bên kia cũng đáp ứng giúp nàng đi tìm đệ đệ thì càng vì nàng mà cao hứng.

Chu thái thái nói: "Lan Đình, tuy nói đây là tin tức tốt, có Phùng gia tương trợ thì việc tìm xem Nhược Du đang ở đâu cũng sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nói gì đi nữa thì việc tìm được người về cũng phải chờ vận khí. Mặc dù là Phùng gia ra mặt nhưng cũng chưa chắc có thể trong thời gian ngắn mà tìm được. Nếu sự tình ở quê đã được xử lý thỏa đáng thì không bằng cháu ở lại đây đi, ở chỗ này chờ tin tức. Ta không có nữ nhi, hai đứa con trai thì đều đã sớm thành gia, không ở bên người. Sau này, ta sẽ coi cháu như con."

Giáo sư Chu cũng mỉm cười gật đầu.

Mạnh Lan Đình rất là cảm động, mà đề nghị của Chu thái thái vốn cũng hợp với suy nghĩ của nàng. Nàng cũng đang tính ở lại Thượng Hải để chờ tin tức, mà chính mình cũng muốn đi hỏi thăm. Sau khi suy nghĩ thì nàng nói: "Được bá phụ và bá mẫu thu lưu, cháu rất là cảm động, cũng đúng lúc cháu muốn ở lại. Bá mẫu nói đúng, chưa chắc trong thời gian ngắn đã có thể tìm được tin tức của đệ đệ.

Cháu cũng không quen ăn không ngồi rồi mà chờ đợi cho nên muốn tìm chút việc gì đó để làm, như vậy cũng có thêm chút tiền lương, trợ cấp chi tiêu."

Chu thái thái hỏi nàng từng làm gì thì Mạnh Lan Đình nói mình từ trước ở trường nữ trung học dạy học mấy năm. Đúng lúc đó giáo sư Chu bỗng nhiên chen vào nói: "Lan Đình, ta nhớ rõ mấy năm trước khi còn thư từ qua lại với phụ thân cháu thì thấy ông ấy khen cháu có năng lực toán học hơn người, hơn đệ đệ của cháu nhiều. Hiện giờ trình độ toán học của cháu đã đến trình độ nào rồi? Không cần khiêm tốn. Tới trình độ nào thì cứ nói đến đó." Giáo sư Chu lại bồi thêm một câu.

Phụ thân Mạnh Lan Đình cũng không có nói sai. Kỳ thật ba năm trước đây, lúc ấy Mạnh Lan Đình từng cùng đệ đệ song sinh là Mạnh Nhược Du đều tham gia một cuộc thi của tỉnh nhằm chọn trong số những học sinh tốt nghiệp cấp ba người ưu tú để đi học ở nước ngoài. Nàng đạt thành tích đứng đầu, đặc biệt là kết quả thi toán rất là chói mắt, hoàn toàn có đủ tư cách đi du học với đệ đệ. Nhưng lúc đó mẫu thân cần nàng ở lại chăm sóc, mà bà cũng không yên tâm khi để nàng nhỏ tuổi như thế đã một mình xuất ngoại nên cuối cùng đành từ bỏ.

Nhưng mấy năm nay, Mạnh Lan Đình vẫn luôn không ngừng học tập và nghiên cứu. Ngày thường cô phải dạy học rất nhiều, nhưng mỗi khi có dịp nhàn rỗi là vẫn tiếp tục nghiên cứu.

Giáo sư Chu đã nói thế thì Mạnh Lan Đình cũng liền nói thật: "Hẳn là đã học xong toàn bộ chương trình đại học, cũng có chút hiểu biết về toán học ở nước ngoài. Nhược Du ra nước ngoài cũng có gửi sách về cho cháu."

Giáo sư Chu nhìn nàng một cái, kêu nàng đi cùng mình vào một gian phòng làm thư phòng, cầm một bài thi cho nàng, bảo nàng làm.

Mạnh Lan Đình biết giáo sư Chu đang kiểm tra trình độ của mình. Tuy rằng nàng không biết mục đích của ông là gì nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô tiếp nhận rồi ngồi xuống, hơn một giờ sau cô đã giải xong bài thi vốn phải làm trong hai giờ này. Bên ngoài, Chu thái thái cũng đã làm xong cơm, lại lưu Hề Tùng Chu ở lại để ăn cơm.

Hề Tùng Chu cùng hai vợ chồng giáo sư Chu rất thân thiết nên tự nhiên cũng không từ chối mà vui vẻ lưu lại. Giáo sư Chu cơm cũng không ăn mà đi chấm bài thi trước, một lát sau cầm bài bài thi đi ra, trên mặt mang theo tươi cười, nói: "Lan Đình, bài thi này là năm trước đại học Thanh Hoa soạn ra để chọn sinh viên xuất sắc ở lại trường làm công tác giảng dạy.

Lấy điểm của cháu thì hoàn toàn có thể đạt được tư cách theo học hệ toán tại đại học Harvard năm trước."

Mạnh Lan Đình cười nói: "Bài cuối cùng cháu cũng không xác định lắm, lời giải có chút lộn xộn. Chu bá phụ khi nào có rảnh thì có thể chỉ cho cháu một chút là tốt rồi."

Giáo sư Chu liên tục gật đầu, ngay lập tức liền muốn giải thích cho nàng nhưng bị Chu bá mẫu đoạt lại bài thi, đặt ở một bên, oán trách nói: "Cái gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm. Ăn cơm trước đi, nếu không ăn thì đồ nguội hết mất."

Giáo sư Chu vỗ trán ý nói bây giờ mới để ý, liền để Mạnh Lan Đình ngồi xuống.

Hề Tùng Chu cầm lấy bài thi của Mạnh Lan Đình, tầm mắt xẹt qua những con chữ thanh tú, chỉnh tề trên đó, rồi thật sâu mà nhìn nàng một cái.

Một bữa cơm này mấy người nói nói cười cười. Sau khi ăn xong, bởi vì người giúp việc chưa trở lại nên Lan Đình không để ý lời ngăn trở của Chu thái thái mà đã đi vào nhà bếp rửa sạch chén đũa. Lúc nàng đi ra thì giáo sư Chu kêu nàng ngồi xuống, nói: "Lan Đình, khoa toán của trường luôn không đủ nhân lực. Học kỳ này chúng ta vốn muốn tuyển một vị trợ giảng, tiền lương mỗi tháng ba mươi đồng. Tuy tiền này không nhiều lắm nhưng cũng coi như có chút, hẳn là có thể chống đỡ tiền sinh hoạt một tháng.

Cuối kỳ trước đã có mấy người báo danh. Ta nghĩ cần phải công bằng để mọi người cùng thi, cuối cùng sẽ chọn người ưu tú nhất. Cháu trước đây vốn cũng dạy học, lại xem trình độ của cháu thì cũng đủ để đảm nhiệm vị trí này rồi. Vừa lúc cuộc thi khảo sát là ở ba ngày sau. Ta có thể giúp cháu ghi danh, đến lúc đó chỉ cần cùng mấy người kia tham gia bài thi là được."

Mạnh Lan Đình gật đầu, nhưng nàng lại nghĩ nghĩ, chần chờ mới nói: "Chu bá phụ, như thế có tiện cho bác không? Cháu không có bằng cấp, nếu tham gia, sợ có người sẽ lấy cớ bác thiên vị người thân mà phê bình thì không hay lắm."

Giáo sư Chu cười ha ha: "Lan Đình, cháu lo lắng nhiều rồi. Thanh giả tự thanh. Nếu ta còn sợ người ta nghị luận thì còn nghiên cứu cái gì nữa?"

Mạnh Lan Đình lúc này mới an tâm, vui vẻ đáp ứng. Mấy người lại nói chuyện nhàn thoại một lúc. Chu thái thái hỏi Mạnh Lan Đình về nơi nàng đang ở.

Mạnh Lan Đình nói: "Lúc trước cháu ở chỗc ủa Hề tiên sinh. Hai ngày này thì cháu cũng ngượng ngùng mà quấy rầy Hề tiên sinh nên tạm thời cháu đang ở trong khách sạn gần trường."

Chu thái thái lập tức bảo nàng chuyển đến ở với mình: "Chỗ này của ta tuy nhỏ nhưng vừa

lúc có phòng trống, vốn là để bọn nhỏ tới thì ở tạm, nên có thể cho cháu ở đó cũng được." Nói xong bà liền thúc giục Hề Tùng Chu: "Tùng Chu, làm phiền cháu giúp đem đồ đạc của Lan Đình mang qua đây đi." Hề Tùng Chu mỉm cười đáp ứng, nhìn về phía Mạnh Lan Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!