Chương 12: (Vô Đề)

Phùng Khác Chi nhíu mày nhìn nàng. Mạnh Lan Đình không có tránh né ánh mắt hắn mà là tự tin đón nhận.

"Lúc này tôi tới, xác thật là có việc muốn cầu quý phủ nhưng cũng không phải như anh nghĩ là muốn thực hiện hôn ước."

"Anh nói đúng, hôn sự này thật là hoang đường, cho nên tôi mang thiếp canh cùng tín vật tới, vốn nghĩ là muốn trả lại cho Phùng gia, để hoàn toàn chấm dứt việc này. Cũng giống anh, đối với cục diện này tôi không hề nghĩ tới."

"Nói thật với anh, nếu tôi gật đầu thì cũng là vì tôi có việc muốn cầu, lại không đành lòng cô phụ thiện ý của trưởng bối chứ không xuất phát từ bất kỳ lý do nào."

Trọng điểm tới rồi! Mạnh Lan Đình lời bỗng chuyển: "Tuy rằng lựa chọn này rất gian nan nhưng tôi nghĩ kỹ rồi. Kể cả không tìm được đệ đệ, cô phụ bá phụ thì tôi cũng sẽ không đồng ý gả cho một kẻ mạnh mẽ cắt tóc người khác bên đường như anh."

"Phùng công tử, cảm ơn đề nghị vừa rồi của anh. Tôi biết trong chuyện này anh cũng bị ủy khuất nhưng tôi không cần. Hiện tại bá phụ còn chưa hỏi ý tôi nhưng nếu anh đã tiếp nhận rồi thì tôi nghĩ rất nhanh bá phụ sẽ tìm tôi thôi. Đến lúc đó, bá phụ mở miệng thì tôi chỉ có thể cự tuyệt."

Mạnh Lan Đình nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi thì dùng ngữ khí thành khẩn nói: "Phùng công tử, tôi cũng không muốn thế nhưng thực sự tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu bởi vì tôi mà anh hổ thẹn thì tôi xin lỗi. Nhưng anh yên tâm, chuyện anh cắt tóc của tôi, tôi sẽ không chủ động đề cập với bất kỳ ai."

Phùng Khác Chi cơ hồ đã nhịn không được. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Mạnh Lan Đình, vẫn không nhúc nhích.

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng gọi ăn cơm. Các vị tỷ tỷ Phùng gia tựa hồ lần lượt đứng lên từ bàn mạt chược, tiếng cười, tiếng oán giận vì thua bài đều truyền tới.

"Đi gọi Mạnh tiểu thư xuống dưới ăn cơm ——"

"Cô sẽ không cho rằng vừa rồi tôi ép cô gả cho mình chứ? Chẳng qua là xem mặt mũi phụ thân thôi, cũng xuất phát từ ý tốt nên tôi mới phí công mà nói với cô những lời này. Mạnh tiểu thư, tôi cũng mong cô yên tâm, chỉ bằng vào cô thì đúng là không vào nổi trong mắt Phùng Khác Chi tôi!"

Phùng Khác Chi lạnh lùng mà nói, rồi đi lướt qua bên người cô, mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Mạnh Lan Đình dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi. Càng là người kiêu ngạo thì càng để ý mặt mũi. Đặc biệt là cái vị Phùng gia công tử này.

Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc Phùng Khác Chi sẽ đoạt trước cơ hội mà nói hắn chướng mắt nàng, miễn cho người khác cho rằng hắn nguyện ý nhưng nàng lại không chịu.

Giống như đuổi lừa vậy. Nàng muốn nó đi hướng đó nên đã khóe léo thiết kế một màn này, hiện tại chỉ chờ kết quả.

"Mạnh tiểu thư, xuống dưới ăn cơm ——" Ngoài cửa truyền đến tiếng A Hồng.

Mạnh Lan Đình lấy lại bình tĩnh, mở cửa, đi ra ngoài.

Bên cạnh bàn ăn, đông đảo nữ nhi của Phùng gia tề tựu, cười nói không ngừng. Mạnh Lan Đình cũng trước sau như một cười, trả lời các câu hỏi của bọn họ. Phùng lão gia càng là cười ha hả.

Mọi người ngồi đó đều vui cười, chỉ độc một người không thế. Phùng Khác Chi thần sắc âm trầm, không nói một lời.

Lão Phùng nhìn quen rồi nên không trách, mà tâm tình ông tốt nên cũng không muốn so đo với nhi tử. Cơm nước xong, Phùng gia tỷ muội từng người trở về nhà. Người hầu trong nhà vội vàng mang áo khoác, túi xách tới đứng một bên hầu hạ.

Phùng Lệnh Nghi cùng phụ thân từ biệt. Lão Ngũ thì nhìn đệ đệ đang ngồi kia nghịch một cái dĩa bạc của Tây trắng bóng, nhớ tới biểu tình nặng nề khi ăn cơm của hắn thì cảm thấy có điểm không yên tâm nên cố ý đến bên người hắn, thấp giọng dặn dò: "Tiểu Cửu, việc của cậu cùng Mạnh tiểu thư không cần kéo dài nữa. Sớm hay muộn cũng định rồi thì làm cho thỏa đáng đi."

Phùng Khác Chi ngước mắt, cười nói: "Ngũ tỷ, em nói em muốn cưới Mạnh gia tiểu thư khi nào?"

Hắn vừa nói xong thì mọi người yên lặng xuống, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía này, dừng trên người Phùng Khác Chi và cả Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình cảm thấy một trận kinh hoàng, kích động đến suýt nữa khắc chế không được, đành vội vàng cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

"Tiểu Cửu, cậu làm sao vậy?" Phùng Lệnh Nghi nhìn đệ đệ liếc mắt một cái, kinh ngạc mà đi tới.

"Giữa trưa không phải cậu còn nói sẽ suy nghĩ sao……"

"Sau khi suy nghĩ thì em thấy vẫn nên môn đăng hộ đối đi. Mạnh tiểu thư không dính khói lửa bụi trần, tục vật như em thì không dám mơ tưởng cô ta nha."

Phùng Khác Chi tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay dùng lực đem cái dĩa kia bẻ làm đôi, sau đó "Đinh" một tiếng, ném ở trên bàn, rồi đứng lên.

"Ngũ tỷ, em mượn xe chị ra ngoài chút."

"Ngươi dám?" Lão Phùng đã phản ứng lại, giận tím mặt, đột nhiên đứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!