Chương 11: (Vô Đề)

"Cha, việc này con xem tám chín phần mười là có thể thành."

Phùng Lệnh Nghi cùng đệ đệ nói chuyện xong, trở về liền nói với phụ thân như thế.

"Con nhìn Tiểu Cửu lớn lên. Tính nó thế nào con cũng nắm được, nếu là trước đây nó sẽ không nói sẽ suy nghĩ còn bây giờ hẳn là nó cũng có ý tứ."

Lấy biểu cảm lãnh đạm của nhi tử khi nhìn thấy Mạnh Lan Đình, lão Phùng vốn đã không ôm hy vọng nhưng không nghĩ tới lại nghe được lời này từ miệng trưởng nữ, quả thực là vui mừng khôn xiết. Tâm tình vừa nâng lên cũng lập tức vơi đi phân nửa.

"Hảo, hảo, thật tốt quá! Cứ để nó nghĩ, để nó nghĩ cho kỹ……"

Lão Phùng vui vẻ ra mặt, ở trong phòng đi lại vài bước, bỗng nhiên dừng lại.

"Nhưng chưa thể yên tâm được! Ta nói với nó không được. Trước khi sự tình được quyết định thì ngươi là trưởng tỷ, cần bỏ chút tâm tư. Kể cả có bận thì cũng gác qua một bên để tiếp tục khuyên nó, đến khi nó gật đầu mới thôi."

"Đây là việc lớn nhất của Phùng gia chúng ta, Hán Chi cũng rất quan tâm, tối hôm qua còn cố ý hỏi thăm. Không cần cha nói, con cũng biết." Phùng Lệnh Nghi cười nói.

Cái cảm giác không ổn trong lòng Mạnh Lan Đình đến buổi chiều càng thêm mãnh liệt.

Phùng lão hiện tại đã không thích gặp khách, chỗ này của ông bình thường vô cùng yên tĩnh. Nhưng từ sau cơm trưa, chỗ này lại trở nên náo nhiệt hơn.

Con đường đi lên từ dưới chân núi liên tục có xe đi lên, nối liền không dứt. Người thứ nhất đến chính là Phùng gia Ngũ tỷ Phùng Lệnh Huệ, phu nhân của viện trưởng của chính phủ quân tham viện. Nàng ngày thường rất là thân thiết với lão bát Phùng Lệnh Mỹ. Lúc vừa đến thấy trưởng tỷ thì lập tức hỏi thăm việc của Mạnh gia nữ nhi, còn muốn đi gặp nàng.

Thấy Phùng Lệnh Nghi nhìn về phía Phùng Lệnh Mỹ, ánh mắt hình như có trách cứ thì nàng vội nói: "Đại tỷ đừng trách Bát muội lắm miệng, là ta vừa rồi cùng Bát muội gọi điện thoại, bức Bát muội nói. Chuyện lớn như vậy, các ngươi cư nhiên muốn giấu ta? Như thế nào, chỉ có đại tỷ ngươi đau Tiểu Cửu, còn chúng ta không phải tỷ tỷ của hắn hả?"

Phùng Lệnh Nghi ý là sự tình còn chưa được quyết định nên cũng chưa muốn cho tỷ muội biết, miễn cho mọi người đều chạy tới. Vạn nhất đệ đệ không gật đầu thì không phải là mất mặt của Mạnh gia nữ nhi sao. Không nghĩ tới nhanh như vậy việc đã bị truyền ra, Lão ngũ đã biết thì chắc chắn mấy người còn lại ở Nam Kinh, cũng rất nhanh sẽ tới đây.

Cũng may thái độ của Tiểu Cửu không tồi, sự tình hẳn là có thể thành nên Phùng Lệnh Nghi đành phải nói: "Ta là sợ nữ nhi nhà người ta trẻ tuổi, chịu không nổi các ngươi cứ xem như vậy."

Phùng Lệnh Huệ cười nói: "Đại tỷ yên tâm. Em là người không đúng mực sao? Chỉ sợ Mạnh gia nữ nhi da mặt mỏng, trừ bỏ mấy tỷ muội, em cũng không nói. Em chỉ muốn cùng nàng nói vài câu việc nhà mà thôi."

Cứ như vậy, không một lúc sau thì Phùng gia Tam tỷ, Tứ tỷ, Lục tỷ, Thất tỷ hiện giờ đều đang ở Nam Kinh đều chạy đến. Nhị tỷ gả đi chỗ khác, không có khả năng tới cũng gọi điện dò hỏi. Các vị thái thái tuy rằng không đem người khác tới nhưng cũng có người hầu đi theo khiến cho biệt thự vốn thanh tịnh lại náo nhiệt ô tô ra ra vào vào.

Mỗi vị Phùng gia tỷ tỷ tới đều mang theo quà gặp mặt cho Mạnh Lan Đình. Trang sức, vật liệu may mặc, túi hàng hiệu đều có cả. Ai cũng nói là chút tâm ý cho nữ nhi của cố nhân, nửa câu cũng không đề cập tới hôn sự.

Mạnh Lan Đình ngồi ở phòng khách, đối với hơn mười ánh mắt đều nhất trí nhìn chằm chằm mình thì đều là hỏi gì đáp nấy, cũng không giống có vấn đề gì nhưng trong lòng lại như có cái chuông gõ không ngừng.

Nàng cũng không ngốc. Các tỷ tỷ của Phùng Khác Chi đều gả đến nhà chồng không phú thì quý, mỗi người đều là phu nhân nổi tiếng. Mà người làm quan những năm này, có nhà ai không bận việc xã giao chứ? Mình chẳng qua cũng chỉ là nữ nhi một cố nhân lâu năm không qua lại, kể cả quan hệ hai nhà trước kia tốt thì cũng không có khả năng chỉ trong buổi chiều đã có thể thấy các vị tỷ tỷ Phùng gia tề tựu về hết chỗ này.

Khả năng duy nhất chỉ là Phùng gia đang suy xét mối hôn sự này. Nàng bị cái ý niệm này khiến cho hãi hùng khiếp vía, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc cũng cố chịu đựng đến cuối cùng.

Phùng gia Tam tỷ hướng các tỷ muội nhìn một cái, rồi lại cười nói với Mạnh Lan Đình: "Lan Đình, Tam tỷ đã nhiều ngày không tới, muốn qua thăm cha một chút. Em cứ tùy tiện đi loanh quanh, coi như nhà mình nhé."

Mấy vị tỷ tỷ còn lại cũng sôi nổi đứng dậy theo, vừa ra ngoài liền lập tức đi tìm đệ đệ.

Phùng lão gia đã kêu tài xế đem toàn bộ chìa khóa xe trong nhà giao cho mình, để ngừa nhi tử tự mình ra ngoài. Sau giờ ngọ, Phùng Khác Chi cầm súng săn, tự mình đi ra sau núi, lúc này trong tay đã có một con gà rừng và thỏ hoang. Lúc hắn đang từ bên ngoài trở về, xa xa thấy một đám nữ nhân khắp người đều là châu bảo, trang sức thì sửng sốt, buông tay ném đồ xuống đất, quay đầu liền muốn chạy như bay nhưng bị Phùng Lệnh Huệ mắt sắc thấy được, gọi to "Tiểu Cửu, ngươi đứng lại đó cho ta!", sau đó nhân gia các nàng vội đuổi theo.

Phùng Khác Chi đành phải dừng lại, nhìn sáu bảy vị tỷ tỷ vây quanh mà đi lên, đem chính mình bao quanh chung quanh, đành cười gượng: "Tam tỷ, tứ tỷ, Ngũ tỷ, Lục……"

"Tiểu Cửu, người chúng ta vừa rồi đều nhìn rồi, cũng rất xứng đôi nha. Đại tỷ cũng gật đầu, lúc này cậu cũng đừng mong chạy!"

Hắn còn không có chào hỏi xong thì đã bị Lão Lục đánh gãy lời.

"Lục tỷ, em……"

"Em em cái gì!" trong mấy người thì Lão Ngũ là nóng tính nhất, vội tiến lên một bước.

"Đại tỷ nói cậu còn đang suy nghĩ phải không? Cậu suy nghĩ cái gì? Cha chỉ có một nhi tử là cậu, đã sớm ngóng trông được ôm cháu. Thừa dịp ăn tết này liền đem việc này định xuống đi!"

"Hề gia tiểu nhi tử, so với cậu còn nhỏ hơn hai tháng mà mấy ngày trước đã có con rồi đó!" Lão Tứ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!