Phùng Khác Chi từ thư phòng đi ra thì liền ngừng bước, ở ngoài cửa ngừng một lát, quay đầu lại, một lần nữa nhìn chằm chằm cánh cửa mình vừa đóng lại sau đó đột nhiên bước nhanh ra, hướng Phùng Lệnh Mỹ đang ngồi ở phòng khách nói điện thoại đi đến.
"…… Ngũ tỷ, chờ có thời gian em sẽ nói rõ với chị……"
Phùng Lệnh Mỹ nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân thì quay đầu, thấy đệ đệ trầm mặt đi về phía mình thì vội thấp giọng nói với Ngũ muội nhà Phùng gia một câu rồi gác máy.
"Tiểu Cửu, sao nhanh như vậy đã ra rồi?"
Phùng Lệnh Mỹ liếc mắt nhìn phía sau hắn nhưng liền bị Phùng Khác Chi bắt được cánh tay, kéo lên từ trên ghế sô pha.
"Ai, ai! Làm gì làm gì, nhẹ chút……"
Phùng Lệnh Mỹ bị đệ đệ kéo tới phòng trà bên cạnh thì Phùng Khác Chi mới buông lỏng tay, chấn giữ ở cửa.
"Phản rồi phải không? Dám đối với chị gái ruột như vậy hả?"
Phùng Lệnh Mỹ một bên xoa cánh tay, một bên oán giận.
"Bát tỷ, cái cố tiểu thư họ Mạnh này là sao? Sao cô ta lại ở nhà chúng ta chứ?"
Phùng Khác Chi sắc mặt rất là khó coi.
Phản ứng của đệ đệ giống như tức muốc hộc máu, điều này khiến Phùng Lệnh Mỹ có chút ngoài ý muốn, hồ nghi mà đánh giá hắn.
"Ta như thế nào cảm giác cậu và cô ấy đã gặp rồi nhỉ?"
Phùng Khác Chi: "Sao có thể! Nha đầu nhà quê đó!"
Phùng Lệnh Mỹ véo lên cánh tay hắn: "Cậu lại ngứa da có phải không? Nếu không phải vừa lúc con bé tới thì cậu nghĩ mình còn sống nổi qua năm sau khi gây ra chuyện lớn như vậy hả? Để cha nghe thấy câu này thì ai cũng không cứu được cậu đâu! Tránh ra, ta muốn đi ra ngoài!"
"Bát tỷ, chị không đem sự tình nói rõ ràng với em thì em sẽ nói với cha chuyện của chị với tỷ phu!"
Hắn nhướng nhướng lông mày: "Tỷ phu không nói tiếng nào nhưng em lại biết là chị không cho anh ấy về Nam Kinh."
"Cậu dám?"
"Không dám. Chỉ là chưa biết đâu em sẽ lỡ miệng……"
Hắn duỗi tay mở cửa.
Phùng Lệnh Mỹ một tay đem tay hắn đánh rớt: "Đồ ăn cây táo, rào cây sung!" Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Phùng Khác Chi quay đầu nhìn nàng: "Bát tỷ rốt cuộc có nói hay không?"
Phùng Lệnh Mỹ bất đắc dĩ, đành phải nói: "Trước đây hai ngày cậu không phải cũng thấy thiếp canh cùng ngọc bài Hồ chưởng quầy mang đến rồi sao? Chị và chị cả có thương lượng qua rồi tìm được Mạnh tiểu thư……"
"Hôn ước của hai đứa tuy là chuyện xưa nhưng Mạnh gia tiểu thư hiện tại chính mình tìm tới cửa, chúng ta không thể coi như không có chuyện đó. Huống chi trong nhà mọi người cũng hy vọng cậu có thể ổn định xuống. Ý chị cả là trước an bài cho hai người gặp mặt cho nên mới đem con bé tới đây."
"Tiểu Cửu, Mạnh tiểu thư là nhân tài, chính cậu vừa rồi cũng thấy rồi, cha rất là thích người ta nha."
Nàng nhìn đệ đệ, nói lời thấm thía: "Chị nhớ rõ khi còn nhỏ tuy cũng làm mấy chuyện leo mái nhà lật ngói các kiểu nhưng cũng không chọc giận cha mỗi ngày như bây giờ. Việc này, chị khuyên cậu nên nghe lời, thuận theo cha……"
Nàng còn chưa dứt lời thì Phùng Khác Chi đã mở cửa, đi ra ngoài.
……
Cả buổi sáng hôm đó Mạnh Lan Đình làm bạn với Phùng lão gia, cũng không gặp lại Phùng Khác Chi nữa. Thẳng đến ăn cơm trưa, mọi người đã đến đủ thì Phùng Khác Chi mới chậm rì rì mà nghiêng ngả đi vào, hướng Phùng lão gia cùng Phùng Lệnh Nghi hàm hàm hồ hồ mà kêu một tiếng "Cha" "Đại tỷ", sau đó ngồi xuống bên cạnh Phùng Lệnh Mỹ.
Vị trí của hắn đúng lúc đối diện với Mạnh Lan Đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!