Bốn mươi ngày sau. Nghĩa địa.
Hà Cảnh Dương – con nuôi tôi nhận hôm nay, đã đổi tên là Dịch Cảnh Dương, tay nâng hũ tro cốt, lẳng lặng đứng cạnh tôi trước bia mộ Hà Khiêm Dương.
"Chị ơi, anh hai chết rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Gương mặt non nớt còn vươn lệ, giọng nói lại quá mức trấn tĩnh.
"Bé ngoan, sau này phải gọi là mẹ."
Tôi ôm lấy be.
Không muốn đâu! Cậu bé cố chấp nhìn tôi,
"Chị còn nhỏ hơn anh hai, chỉ lớn hơn em có mười tuổi thôi, sao em lại gọi chị là mẹ được?"
Tôi vỗ vỗ trán, nói:
"Bọn họ đều nói con là con trai mẹ, cho nên con phải là con của mẹ."
Nó trợn to mắt, lời này đương nhiên nó nghe không hiểu.
"Cảnh Dương ngoan, chúng ta phải để lịch sử đi đúng quỹ đạo của nó. Cho nên con phải trở thành con của mẹ, mới có thể là Dịch Cảnh Dương."
Nó chỉ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, nắm chặt vạt áo tôi.
"Bé ngoan, sau này chỉ còn lại hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, cho con những thứ tốt nhất thế giới này."
Nó lại gật đầu, lộ ra vẻ chín chắn không hợp tuổi.
"Mẹ sẽ bảo hộ con bằng cả tính mạng mình cho đến khi con có đủ năng lực bảo hộ hai chúng ta." Tôi ôm con trai mới của mình vào lòng, đứa bé này gầy gò và nhỏ bé so với bạn đồng lứa nhiều lắm.
"Con nhất định sẽ bảo vệ mẹ!"
Cậu nhoc quơ nắm tay, đầu dựa vào cần cổ tôi.
"Không, không phải hiện tại." Tôi cười khe khẽ,
"Hẳn là chừng... hai mươi năm sau."
Tôi sẽ đợi, đợi nhóc con của tôi lớn lên trở thành nhà khoa học ưu tú nhất, đợi cuộc chiến của con người và người máy nổ ra, cũng sẽ đợi, Sở Vong sống lại.
Đợi đến năm 2026, tôi sẽ không để Sở Vong rời xa tôi. Nhất định sẽ giữ anh ở lại, ở lại bên tôi.
Một tay nắm Dịch Cảnh Dương, một tay kéo vali hành lí, tôi về nhà.
Đây là một con đường ưu tĩnh, ven đường trồng đủ loại cây cối, những tòa biệt thự phong cách đơn giản mà đặc săc khác biệt đứng sừng sững giữa hàng cây xanh.
Thỉnh thoảng có vài người tóc vàng mắt xanh đi qua, cười cười thân thiện với chúng tôi.
Cũng có đôi khi, một cậu nhóc dừng lại trước mắt, huýt sáo lanh lảnh, vui vẻ hỏi tôi có cần giúp một tay hay không.
Mỗi lần như vây, Dịch Cảnh Dương lại hóa thành con cọp nhỏ, nắm chặt tay tôi, khiến tôi không khỏi bật cười, cảm ơn và từ chối thịnh tình của họ.
Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng tới một tòa nhà ba tầng sơn màu vàng nhạt.
Trước cửa trồng đầy oải hương, tìm ngát dịu dàng.
Hai đứa tre chừng mười tuổi đứng trên cỏ, hình như đang điều khiển ô tô đồ chơi. Nhìn thấy chúng tôi, cậu con trai quay đầu lại, gọi với vào trong nhà:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!