Chương 8: Uống Nhiều Nước Thế Không Sợ Đi Đái À?

Hoa ở lại nhà thầy u thằng Tèo, trời vẫn mưa to tầm tã, tối đến Hoa với chị cu Đốc cùng hai đứa con gái ngủ buồng trong, anh cu Đốc với thằng Tèo trải chiếu ngủ ở nhà ngoài.

May mắn làm sao, mưa rả rích cả đêm, đến sáng cũng trời quang mây tạnh, lại còn đâm ra nắng ráo. Từ sáng sớm ông Đức trưởng làng đã đi huy động thanh niên trai tránh đi ra bắc lại cái cầu chỗ suối Bụt. Nước vẫn chưa rút hẳn, hãy còn ngập đến quá đầu người, nhưng biết làm sao được, dân làng người ta còn phải làm ăn đi lại, phải lo việc đồng áng nữa, làm sớm được ngày nào thì hay ngày ấy.

Anh cu Đốc từ sớm đã hăng hái vác cuốc, thuổng, gậy gộc đi ra suối phụ giúp một tay. Hoa chẳng có việc gì, loanh quanh ở nhà người ta thì cũng ngượng. Ấy thế là cô hỏi chị cu Đốc, được chị cho một nắm vối, cô lắt nhắt pha một bình nước vối loãng, lại cầm theo hai cái chén sành mà anh Đốc thường dùng để uống rượu.

Thằng Tèo nấp trong nhà, thoáng thấy Hoa đi ra ngoài, nó nói với vào trong rồi ù té chạy theo:

- Con đi theo chị Hoa u nhá!

Nó chạy nhanh thoăn thoắt, thằng Tèo mà không nhanh, u nó chửi cho vuốt mặt không kịp, suýt bị chết đuối mà còn không kinh, vẫn nghịch như lũ quỷ sứ.

- Chị Hoa cho em theo với.

- Đi ra đấy không sợ con thuồng luồng ở dưới suối ngoi lên bắt à?

- Chị đừng có lừa em, với lại có thầy nữa mà, Tèo đây không sợ. – Nó nói rồi vỗ ngực bùm bụp, nom đến là tếu táo.

Hai chị em dắt tay nhau ra tận ngoài suối, công nhận đám thanh niên làng Nha đông ghê gớm, toàn mấy anh thanh niên trai tráng, cởi trần trùng trục, nước da màu đồng khoẻ khoắn, gân chân gân tay nổi lên ngoằn ngoèo. Có người vác tre, có người vác gỗ, người thì lội xuống suối cắm cọc để cố định chân cầu cho chắc chắn.

Chắc việc cầu Khất sập ngày hôm qua lan ra hết cả làng trên xóm dưới rồi hay sao, hai bên đầu cầu, người ngồi xem đông nghìn nghịt. Có cả mấy cô con gái yểu điệu, áo cánh nâu thắt đáy lưng ong, váy đụp ngắn đến đầu gối, cầm cái quạt đứng phẩy phẩy, mắt đi mày lại với đám trai làng.

Hoa bẻ cái lá bàng làm quạt, xách bình nước ngồi xuống gốc cây xoan. Ô kìa, mấy anh cu làm cho nhà ông Hứa Thiểm cũng đến, người nào người nấy hùng hục như trâu, khuân gỗ rồi buộc buộc kéo kéo, chăm chỉ phải biết. Ngồi một lúc lâu nắng soi tới mặt, người ta làm quần quật từ nãy đến giờ cũng thấm mệt, bèn lên bờ ngồi hết.

Hoa ở một bên, vẫy vẫy cái lá bàng gọi:

- Anh cu Đốc, anh Vật, anh Trí... lại đây uống chén nước đi nầy.

- Ôi dồi ôi cô Hoa nì, nay không đi bán xôi nữa hả? – Anh Vật chạy trước lại gần, nhìn thấy Hoa, anh ghẹo.

- Mai kia lại bán.

Hoa cười cười, rót cho anh cu Vật và anh cu Đốc đến trước, mỗi người một chén nước. Họ uống xong Hoa lại lấy cái chén, rót cho người đến sau.

- Ơ, cậu Khuyến, cậu có bao giờ uống nước ở ngoài đâu? Sao nay lại...

Anh cu Vật ngồi bệt xuống đất, trông thấy cậu nhà mình bưng chén lên uống ngon lành, thi thoảng lại còn len lén liếc nhìn cô Hoa, anh mới đâm ra thắc mắc. Cậu Khuyến nhà này nổi tiếng vì cái nếp ăn ở sạch sẽ, cậu chỉ ăn thức ăn đồ uống trong nhà ông Thiểm thôi, nào có bao giờ anh thấy cậu uống nước ở ngoài?

Ấy vậy rồi chẳng hiểu thế nào anh Vật lại tặc lưỡi, thôi, chắc trở giời cậu phải gió hay sao?

Mặc kệ sự khó hiểu của người ta, cậu Khuyến vẫn một mực nhìn Hoa chằm chặp, chẳng hiểu sao khi nhìn cô, khoé miệng của cậu lại khẽ nhếch. Chắc do ánh nhìn của cậu nóng đến bỏng người, Hoa khó hiểu liếc mắt. Cậu Khuyến bỗng chốc đâm sượng sùng, cậu e dè chìa cái chén rỗng ra trước mặt, ấp úng nói:

- Cô... cho tôi xin chén nữa.

- Dạo này cô Hoa không bán xôi qua nhà ông Thiểm nữa nhỉ? Sáng nào tôi cũng ngóng.

- Sao tôi nghe các anh có mối khác rồi cơ mà, nào có cần đến tôi nữa.

- Bậy, đứa khỉ gió nào đồn đại linh tinh, chúng tôi là chúng tôi chỉ thích xôi của cô thôi, nhể?

Anh Nhất khoanh tay gật gật đầu:

- Mai kia cô Hoa lại đi qua nhà ông Hứa Thiểm nhá, vẫn như trước ấy, cho chúng tôi dễ mua.

Thấy họ nhiệt tình quá, Hoa cũng hơi ngượng, nhưng rồi cô chợt cười xoà, luôn tay rót nước:

- Được rồi, nhớ đấy nhé!

Họ ngồi trên bờ nghỉ một lúc cho đỡ mệt, đằng nào cũng phải hết ngày mai mới tàm tạm được, nên hẵng thong thả cái đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!