Ta đưa tay đỡ hắn ngồi lên một phiến đá, rồi cúi xuống quan sát vết thương.
Vết c.h.é. m ở n.g.ự. c rất sâu, m.á. u vẫn không ngừng tuôn ra.
Phó Kỵ tuy là quốc sư, được người đời tôn kính như thần tiên.
Nhưng rốt cuộc vẫn là thân xác phàm trần, thương thế này nếu không cứu kịp thời, sẽ mất m.á. u mà chết.
Ta không nói gì, cúi đầu kéo tung vạt áo hắn ra.
Đừng…
Hắn yếu ớt ngăn lại, nhưng động tác sao nhanh bằng ta.
Hắn vừa mở miệng, ta đã xé toang y phục hắn rồi.
"Một nam nhân như ngài, lại còn ngại ngùng gì nữa?"
Nghe được vẻ bất mãn trong lời ta, hắn khẽ thở dài, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần.
"Ta thì không sao, chỉ là lo cho danh tiếng của ngươi."
Ta khẽ nhướng mày, không chút do dự đáp lời:
"Ngài là quốc sư, lại không phải hòa thượng, có gì mà không thể cưới vợ? Cùng lắm thì cưới ta, thế nào?"
Lần này, hắn không đáp lại.
Ta thu ánh mắt về, tập trung nhìn vào vết thương trước n.g.ự. c hắn.
Vết thương sâu thật.
Ngay vị trí tim, còn có một vết sẹo đã liền da.
"Quốc sư đã từng vì người khác mà lấy huyết tâm sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mà hắn cũng đang cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ kéo áo lại.
"Là vì ai? Có phải là A tỷ của ta?"
Nghe thế, tay hắn khựng lại.
Ta liền nghiêng người lên, nắm chặt cổ tay hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
"Quốc sư đại nhân, ngài và A tỷ ta, thật sự chỉ là tri kỷ thôi sao?"
Phó Kỵ không đáp, cũng không đẩy ta ra, chỉ tựa người nhẹ về phía sau.
Khóe môi hắn hơi cong, nhưng nụ cười rất nhợt nhạt.
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Ban đầu ta cũng chỉ đoán. Nhưng hôm nay ngài đến cứu ta, ta và ngài vốn chẳng có giao tình. Như vậy, chắc chắn là vì A tỷ của ta."
Ta hiểu A tỷ.
Nàng dịu dàng, nhưng cũng rất cứng cỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!