Tuy không rõ rệt, nhưng cũng chẳng phải dáng vẻ xa cách lạnh nhạt, điều này khiến ta khá hài lòng.
Hắn không lập tức trả lời, mà xoay người đi vào trong căn nhà gỗ.
Ta theo sau hắn.
Bố trí bên trong rất nhã nhặn.
Một chiếc bàn gỗ, ta và hắn ngồi đối diện nhau.
Hắn tự tay rót cho ta một chén trà, đẩy đến trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Hiện tại thì chưa thể trả, phải đợi thêm vài ngày nữa, được chăng?"
Ta vốn chỉ đùa vui một phen.
Một bó hải đường tươi bị ta hái từ trên cành xuống, dẫu có nâng niu giữ gìn, thì cuối cùng cũng sẽ héo tàn.
Huống hồ sự việc đã qua hơn một năm.
Bó hải đường ấy, e là giờ đây đã sớm hóa thành đất bùn rồi.
Nhưng hắn đã đưa lời ra trước, tức là cố ý để lại cái cớ để tái ngộ trong tương lai, ta đương nhiên sẽ không từ chối.
"Được thôi, ta sẽ chờ hoa của ta."
Phó Kỵ gật đầu, xem như chấp nhận.
Ta vẫn chưa quên mục đích lần này đến đây.
Liền tự giới thiệu thân phận:
"Tiêu vương phi là A tỷ của ta, ta là gia chủ Thẩm gia Giang Nam – Thẩm Chi Ý."
Nghe vậy, Phó Kỵ ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái.
Phó Kỵ.
Ngài là quốc sư?
Ta giả vờ kinh ngạc, đưa khăn tay che miệng, ra vẻ bối rối.
Phó Kỵ vẫn giữ vẻ lãnh đạm vốn có.
"Ngươi đã tìm được đến nơi đây, tất nhiên là biết ta là ai, cần gì phải giả bộ như vậy."
Hiển nhiên, Phó Kỵ không phải hạng người hay nhìn sắc mặt mà nói chuyện.
Thấy hắn nói thẳng đến thế, ta cũng chẳng cần vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
"Ta nghe nói, ngài từng quen biết A tỷ của ta?"
Vừa nói, ta vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Phó Kỵ.
Người khi nãy còn vô cùng điềm nhiên, lúc này trong mắt đã thoáng hiện vẻ khác thường.
Quả nhiên, An ma ma không nói dối.
Một lát sau, Phó Kỵ mới lên tiếng đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!