Chương 3: (Vô Đề)

Hương khói trong phòng nồng nặc, đầu óc ta bắt đầu choáng váng.

"Tiểu viện này đâu đâu cũng tinh xảo, đủ thấy tâm tư người bài trí. Mọi sự ta đều ổn, đa tạ vương gia quan tâm."

Nghe ta nói vậy, Chu Sùng lại tiến thêm một bước, trong mắt mang theo vài phần dò xét.

"A Ý thân là gia chủ nhà họ Thẩm, tuổi trẻ mà gánh vác trọng trách, không thể như nữ nhi thường tình tự do tiêu dao, nếu có một phu quân tâm đầu ý hợp, cũng là chỗ dựa cả đời."

Nghe những lời này, ta phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.

Là gia chủ, trong tay ta nắm quyền hành tối cao.

Tuy mất đi chút tự do, nhưng những gì ta có được thì nhiều hơn gấp bội.

Không rõ là ở đâu khiến Chu Sùng cảm thấy, muôn vạn gia tài và quyền lực sau lưng ta lại chẳng đáng giá bằng một tấm chồng biết thấu hiểu?

Cả đời gắn bó vinh nhục với người khác, đó mới là hành vi ngu xuẩn nhất.

Chỉ vì, ta là nữ tử sao?

Ta thu lại nét chế giễu trong mắt, thuận theo lời hắn mà đáp:

"Đúng vậy, nữ tử thiên hạ đều cầu một tấm chồng tốt, ta cũng không ngoại lệ."

Quả nhiên, ta vừa dứt lời, Chu Sùng liền bước lên, muốn nắm tay ta, nhưng bị ta tránh trước một bước.

"Vương gia, ngài định làm gì?"

Nghe ra sự cảnh giác trong giọng ta, Chu Sùng khẽ cười, tự nhiên thu tay về, vẫn là dáng vẻ quang minh chính đại ấy.

"Nếu A Ý muốn tìm một phu quân tâm đầu ý hợp, thì cũng không phải là chuyện khó, nàng thấy sao?"

Câu này, đã gần như là lời ám chỉ rõ ràng.

Hắn muốn có ta.

Nói thẳng ra, hắn muốn có tài sản sau lưng ta.

Muốn làm đế vương, thì cần có vốn để tranh đoạt với các huynh đệ khác.

Hắn không có binh quyền, lòng người cũng không vững bằng các hoàng tử khác, chỉ có thể dựa vào chữ tài mà tìm lối đi.

Tận đến giờ phút này, dù ta có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra trong hương khói căn phòng này có vấn đề.

Mấy năm trước, khi thân thể còn khoẻ mạnh, ta từng theo thúc bá ra ngoài buôn bán, cũng từng chứng kiến không ít thủ đoạn dơ bẩn.

Lòng người khó đoán, thường là nhơ bẩn.

Sợ bản thân không đủ tỉnh táo, ta siết c.h.ặ. t t.a. y đang giấu trong tay áo.

Đầu ngón tay đ.â. m vào thịt, sẽ đau, nhưng có thể giúp ta tỉnh táo.

Chu Sùng không nói gì thêm, chỉ tiến về phía ta, khí thế như muốn cưỡng đoạt.

Ta dám một mình đến kinh thành, ắt cũng đã chuẩn bị trước.

Muôn vạn gia tài, không biết đã mua bao nhiêu trân bảo kỳ vật, những món trang sức tưởng như chỉ để làm đẹp, thực chất đều có chứa độc.

Hồng Trần Vô Định

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!