Chương 19: (Vô Đề)

Từ giây phút đó, ta liền bắt đầu "trợ giúp" Chu Sùng.

Đổ không ít ngân lượng, lại mang đến đống hỏa thương kia.

Thẩm gia ta đã âm thầm nghiên cứu hỏa thương nhiều năm.

Không biết đã thất bại bao nhiêu lần.

Cho nên đám hỏa thương này, tuy trông ngoài oai phong lẫm liệt, nhưng toàn là phế phẩm.

Song tên đã lên dây, không thể không bắn.

Ngư ông đắc lợi giữa hai phe tranh chấp.

Kẻ thật sự có được hỏa thương mạnh mẽ, đương nhiên là Chu Mộ.

Hắn mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Nghe đến đây, Chu Sùng bật cười lạnh.

"Thẩm Chi Ý, ngươi cho rằng ngươi đã thắng rồi sao?"

"Một kẻ ngu ngốc bị che mắt từ tận xương tủy, hàng ngày cứ A tỷ A tỷ mà gọi. Nhưng ngươi có biết không, A tỷ của ngươi, đã sớm c.h.ế. t rồi."

23

Ta biết rồi.

Từ đêm hoa đăng ấy, ta đã mơ hồ đoán được.

Chỉ là bí mật ấy...

Câu chuyện ta ghép lại vẫn chưa được trọn vẹn.

Vì vậy, ta đi tìm gặp Phó Kỵ.

Lần này, chúng ta gặp nhau tại căn nhà gỗ nhỏ trong rừng hải đường.

Hải đường đã hết kỳ nở rộ, chỉ còn lại vẻ tiêu điều khắp nơi.

Phó Kỵ lúc ấy đứng trước luống hoa, hướng về phía ta mà vẫy tay.

"Thêm chút nữa thôi, hoa sẽ nở rồi."

Ta không đáp, chỉ im lặng đứng bên hắn chờ giây phút hoa nở.

Cánh hoa vàng nhạt, đọng sương, dần dần hé mở.

Hương thơm cũng từ từ lan tỏa.

"Đây chính là Giải Ngữ sao?"

Hoa vừa nở, hương thơm đã lan khắp mười dặm.

Phó Kỵ gật đầu, đưa tay ngắt đóa hoa đã nở trọn từ trên cành.

Sau đó, hắn đưa đóa hoa ấy cho ta.

"Đây là lễ vật mà A tỷ ngươi để lại cho ngươi. Ăn nó vào, ta sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ sự thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!