"Được vương gia sủng ái, thiếp vui mừng không kịp ấy chứ, sau này ngày nào cũng mong được thấy chàng."
…
Từng lời, từng câu, tựa lưỡi d.a. o rạch vào tim nàng.
Ta khẽ lắc đầu, rút từ búi tóc ra một cây trâm vàng tinh xảo, nhưng vô cùng sắc bén, cầm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"A tỷ xem này, đây chính là cái gọi là thứ tình yêu mà tỷ nhắc đến. Vị vương gia của tỷ, giờ đang ôm người khác trong lòng. Còn người đó, không phải chính là người đã khiến tỷ mất đi hài tử sao?"
Giọng ta nhẹ như gió đêm, từng từ thấm vào tai, như quỷ mị thì thầm kéo linh hồn người khác rơi xuống vực sâu.
Ta nhìn thấy ánh mắt nàng thoáng chốc trở nên u ám dữ tợn.
Ánh nhìn rơi vào cây trâm trong tay ta, oán hận bùng lên, nàng giật lấy cây trâm, đẩy ta sang bên, rồi lao vào nội thất.
Ta không hề ngăn cản, chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đợi.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng nữ nhân đau đớn thét lên.
Ta cúi đầu, hít nhẹ hương thơm nhè nhẹ trên người mình.
Hương này không nồng, nhưng lại có thể khơi gợi khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng người.
Nhưng vẫn trong phạm vi có thể khống chế, trừ phi chính người đó tự mình muốn mất khống chế.
Tiếp theo, là tiếng quát tháo giận dữ của Chu Sùng vang vọng.
Xen lẫn là tiếng khóc thảm thiết của nữ nhân, từng câu từng chữ đều rớm m.á. u lẫn nước mắt.
Ta nghĩ, có lẽ ngày ấy, khi A tỷ ta phát hiện chân tướng, nàng cũng đã khóc như thế.
Giờ đây chỉ có thể nói một câu —
Thiên đạo luân hồi, báo ứng chẳng sai.
20
Đúng như ta dự liệu, nàng ta đã bị giam lỏng.
Tống quốc công tức giận đến cực độ. Đứa con gái mà ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vốn đã chịu thiệt thòi làm một trắc phi.
Nay khổ cực lắm mới mang thai, kết quả lại bị một cây trâm đ.â. m vào bụng.
Bào thai chưa ổn định, nay lại tổn thương đến căn cơ, sau này muốn có con e là chuyện khó như lên trời.
Chu Sùng cũng rất giận.
Giữa thời điểm mấu chốt này, hậu viện tranh đấu không ngớt, liên tiếp mất hai đứa trẻ, lại còn đắc tội với Tống quốc công, thật đúng là mất cả vợ lẫn binh.
Tự nhiên dù có yêu đến mấy, cũng chẳng kìm được lửa giận trong lòng.
Nàng ta bị giam chặt trong phòng, Chu Sùng hạ lệnh không ai được bén mảng tới gần.
Nhưng Chu Sùng hiện tại vẫn cần đến ta. Cho nên mệnh lệnh kia, với ta mà nói, chẳng khác gì lời gió thoảng.
Ta mang chút điểm tâm tới gặp nàng.
So với mấy ngày trước, nàng gầy đi rõ rệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!