Lời ta nói khiến nàng lập tức trấn tĩnh lại.
Nàng vội vàng chạy đến bên ta, dùng gương mặt giống A tỷ như đúc, đôi mắt đầy cầu xin nhìn ta.
"Muội muội tốt của ta, Ý nhi ngoan, giúp tỷ một lần được không? Giúp tỷ trừ bỏ đứa bé trong bụng Tống Mê. Nếu đứa bé ấy ra đời, thì ta và con của ta thật sự chẳng còn gì để dựa vào nữa."
Ánh mắt nàng ngập tràn bi thương, không biết nhớ tới điều gì.
Phẫn hận và oán độc đan xen, tựa hồ muốn nuốt chửng lấy nàng.
Nhưng lần này, ta không thuận theo như mong muốn của nàng.
"A tỷ, bên vương gia đã bắt đầu hành động rồi. Dạo này ta thực sự không rảnh tay để giúp tỷ. Nhưng A tỷ thông minh thế cơ mà, mấy thủ đoạn nơi hậu viện này, chẳng lẽ lại không biết xoay sở?"
Nghe vậy, nàng thoáng chần chừ.
"Vương gia không thích nữ tử tâm cơ sâu nặng. Nếu chàng biết ta hại đứa con của chàng, chàng nhất định sẽ chán ghét ta."
Ta gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Nam nhân thích nữ nhân, hoặc là vì tình, hoặc là vì dung nhan. Tống Mê có thế gia chống lưng. Nếu lại sinh thêm nhi tử, cho dù ta ở đây làm chỗ dựa cho tỷ, cũng không dám chắc Tống quốc công có muốn đưa con gái mình ngồi lên ngôi hoàng hậu hay không."
"Tới lúc đó, ta ở tận Giang Nam xa xôi. Dù kinh thành có xảy ra chuyện gì, có ngựa suốt ngày đêm tới cứu thì cũng đã muộn."
Vậy nên, tai họa nên do chính nàng tự tay diệt trừ.
Chớ mơ tưởng dựa vào người khác, mà bản thân lại giữ được danh tiếng.
Trên đời, nào có chuyện tốt như vậy?
Nói cho cùng, lời ta cũng chỉ đến thế.
Ta sẽ không ra tay giúp nàng, nhưng cũng sẽ không ngăn cản nàng.
Chỉ nhìn xem, trái tim người ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Cũng như Tống Mê, ta cũng đã nói với nàng ta những lời tương tự.
Con do chính thất sinh ra, tự nhiên có ưu thế hơn.
Ai lại muốn để con mình cả đời sống dưới cái bóng của kẻ khác?
Địa vị trắc phi vốn đã là uất ức.
Hậu viện của vương phủ, mấy năm nay chẳng được tu sửa gì.
Ta tự móc bạc túi, tu sửa lại một cái đình nhỏ phía sau.
Còn đặc biệt dặn dò toàn phủ: Lúc đi qua hành lang đá ấy, nhớ bước cẩn thận vì những phiến đá xanh đó hơi lỏng, dễ trượt ngã.
Sau khi làm xong tất cả, ta liền thúc ngựa rời khỏi kinh thành.
Chu Sùng muốn có bạc và hỏa thương.
Tất nhiên ta phải làm đủ lễ nghĩa, đích thân về Giang Nam mang tới.
Chỉ khi ấy, hắn mới có đủ dũng khí để mưu đồ tạo phản.
Còn An ma ma ở lại trong phủ, mỗi ngày đều cưỡi ngựa để gửi thư về cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!