Lúc này hắn đang nhìn ta, ánh mắt đầy phức tạp.
Ta nghĩ, hẳn là hắn đang tức giận, kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân không thành, ngược lại còn khiến Phó Kỵ bị thương.
Chọc giận quốc sư, điều này chẳng khác nào tự mình hủy đi ưu thế trên con đường tranh đoạt hoàng vị.
Nhưng ta cứ vờ như không thấy.
Ánh mắt lại dừng trên gương mặt Phó Kỵ, lộ ra vẻ lo lắng.
"Quốc sư đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Nếu không phải ngài vừa khéo đi ngang qua và cứu ta, thì giờ này e là ta đã không còn mạng nữa."
Vừa nói, ta vừa dùng khăn tay nhẹ lau nơi khóe mắt chẳng có lấy một giọt lệ thật.
Giữa ta và Phó Kỵ, có thể xem như đã ngầm hiểu nhau.
Không ai vạch trần ai.
Hắn nửa ngồi trên giường, vẻ lạnh lùng vẫn như trước.
"Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi."
Nói xong, nữ nhân kia cũng nhìn về phía hắn, khẽ hành lễ một cái.
"Vẫn phải đa tạ quốc sư đã cứu muội muội ta."
Không biết có phải là ảo giác của ta không, nhưng giữa nàng và Phó Kỵ, dường như có một mối quan hệ khó diễn tả – không giống tri kỷ, cũng chẳng hẳn là xa lạ.
Tất cả, dường như phức tạp hơn bề ngoài rất nhiều.
Ta im lặng quan sát sắc mặt của từng người, cuối cùng quyết định bước về phía Chu Sùng.
"Tỷ phu, kinh thành thật không yên ổn, ta có chút sợ hãi."
Sự thân cận bất ngờ khiến hắn khựng lại một khắc, sau đó khóe môi cong lên, niềm vui lộ rõ trong mắt.
"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội."
Hồng Trần Vô Định
Ta cố ý không nhìn về phía nữ nhân kia, cũng không liếc nhìn Phó Kỵ đang nằm trên giường.
Nhưng ta biết, giờ khắc này, sắc mặt của cả hai nhất định vô cùng đặc sắc.
Mà điều ta muốn, chính là như vậy.
Ta cứ bám lấy Chu Sùng, tỏ ra sợ hãi đến cực độ, thỉnh thoảng lại rơi vài giọt lệ, biểu hiện ra vẻ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào hắn.
Một lúc sau, vị đại tướng quân phụ trách điều tra vụ sơn tặc đến bẩm báo có việc cần thương nghị với Chu Sùng.
Hắn liền rời khỏi.
Phó Kỵ lúc này mới mở miệng: "Trong phòng nồng nặc mùi máu, vương phi đừng ở lại quá lâu."
Nghe vậy, nữ nhân kia liếc nhìn ta, trong mắt lộ ra vài phần phức tạp.
Rồi khẽ gật đầu, để nha hoàn dìu mình rời đi từng bước một.
Nàng ta vừa rời khỏi, Phó Kỵ liền không còn giữ vẻ lãnh đạm khi nãy, mà hơi nhíu mày, ánh mắt chằm chằm dừng trên người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!