22.
Để tránh thảm họa, chúng tôi được quân đội đưa vào hầm trú ẩn.
Từ tối hôm qua đến giờ, tôi chỉ ngủ được hai tiếng, mọi người đều mơ màng bị đưa đi.
Họ mang theo chẳng được bao nhiêu đồ ăn, may mắn là quân đội đều biết chúng tôi là vợ của Giang Lễ, nên họ đối xử với chúng tôi rất đặc biệt.
23.
Đây là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cảm giác cùng nhau vượt qua khó khăn.
Trong hầm trú ẩn, có người dân vì không có đồ ăn mà chết đói; có người bất chấp nguy hiểm ra ngoài tìm thức ăn rồi không bao giờ trở lại; có thai phụ chuyển dạ, nhưng vì không có môi trường sinh nở tốt nên tử vong do mất máu quá nhiều.
24.
Chưa được mấy ngày, trong hầm trú ẩn xuất hiện rất nhiều sĩ quan mặc đồ vàng nói những tiếng chúng tôi không hiểu.
Họ cầm súng, bắt chúng tôi ôm đầu ngồi xổm.
Vợ tư rất nhanh trí, thấy tình hình không ổn, cô ấy vội bảo chúng tôi bôi bụi lên mặt.
25.
Họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi mọi người ai là vợ của Giang Lễ?
Cả năm người chúng tôi đều không dám đứng lên.
Viên sĩ quan cầm đầu lại nói, nếu chúng tôi không nói thì họ sẽ bắt đầu giết từng người một, cho đến khi giết hết tất cả người dân mới thôi.
"Ba, hai, một..."
26.
"Tôi là vợ của Giang Lễ!"
Câu này tôi định nói thay vợ cả, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cô ấy vẫn đứng lên đối mặt với bọn họ.
Họ trói vợ cả lại định đưa cô ấy đi thì bất ngờ nhìn thấy vợ hai đang ngồi xổm trong góc.
27.
Những tên sĩ quan đó nhìn cô ấy với ánh mắt dâm ô, vợ hai sợ hãi lập tức cúi đầu.
"Mày, tên gì?"
Bọn họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu, giọng điệu d*m đ*ng nói một lần nữa.
Nhị thiếp không đáp gì, có lẽ do cô ấy đang cảm thấy sợ đến mức không dám hé răng, sợ đến mức không thể nói nên lời.
28.
"Mày, không nói, tốt."
Họ lôi vợ hai ra.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù mặt đã bôi một lớp bụi dày nhưng vẫn không che được.
Cô ấy là người có thể bị phát hiện ngay trong đám đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!