…
Lúc này, có lẽ trăng đã lên rồi.
Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nghe thấy tiếng bước chân,
Có phải Giang Lễ đến không?
Đúng là anh ấy rồi.
Tôi cảm nhận được anh ấy ôm lấy tôi,
Tôi nghe thấy anh ấy gọi bác sĩ,
Lúc này hẳn là anh ấy đang rất hoảng hốt, có phải không?
Tôi nghe thấy nhịp tim của anh ấy,
Giống hệt như ngày anh ấy cứu tôi ra khỏi ngục tù.
Nhịp tim?
Tôi chợt nhớ ra,
Ngày chụp ảnh cưới,
Nhịp tim đó cũng là của anh ấy,
Dường như tôi đã hiểu được tấm lòng của anh ấy rồi,
Máu trong miệng lại trào ra,
Không kịp nữa rồi,
Tôi nói với anh ấy câu cuối cùng, thủ thỉ bên tai:
"Anh… Hãy nhớ đến em, nhé."
…
Hết.
Ngoại truyện 《Thiếu niên bất lưu niên hoa》
- Chương Youzi -
Kể ra thì những trải nghiệm này cũng khiến người ta buồn cười, thân phận của tôi và giáo sư Hứa vốn dĩ khác nhau một trời một vực, nhưng chỉ vì ngày đó nhìn thấy anh ấy một lần, tôi đã nhớ mãi những khoảnh khắc đẹp đẽ bên anh ấy.
1.
Giáo sư Hứa Tri Ngôn là người của tổ chức hội Thuận Hoa, tôi cũng chỉ biết được điều này vào nhiều năm sau từ miệng người khác.
Trước đó, tôi chỉ là một cô bé luôn theo sau anh ấy.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi thật sự rất bất ngờ. Anh ấy có làn da rất trắng, nếu người khác không biết còn tưởng là học sinh trong trường.
Dĩ nhiên, lúc đó người không biết đó chắc là tôi. Lúc mới đến, tôi không giỏi tiếng Trung, vừa bước xuống xe kéo đã bị anh ấy đụng phải, sách trên tay cũng rơi xuống đất.
Những ngày đó thật sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Khi anh ấy nói lời xin lỗi rồi ngẩng đầu lên, tim tôi thật sự đã rung động, trước đây ở Nhật dù có vui đùa với anh Isomura thì tôi cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!