Chương 7: (Vô Đề)

Lại thêm cảm giác dưới tay ta lúc này, nhiều ngày không gặp, quả thực khiến ta vô cùng nhớ nhung.

Ta cũng chẳng khách sáo, đưa tay sờ thử một cái.

Nghe tiếng hít sâu bên tai, hắn lại nhẹ cắn vào tai ta, giọng đầy mời gọi.

"Chiêu Chiêu ngủ rồi chứ?"

Ta gật đầu, cơ thể đã mềm nhũn, tựa vào lòng hắn, tay không ngừng đùa nghịch.

Hắn khẽ rên một tiếng, ôm ta chặt hơn.

Từ lần gặp trước đã ba tháng trôi qua, sáu năm nay phu thê ta vốn ít khi được gần nhau, mỗi lần gặp cũng nơm nớp lo sợ, ta sợ hắn bị các huynh đệ tính kế, còn hắn lo không thể bảo vệ ta nơi thâm cung.

May mắn thay, nay mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Hắn hôn bừa bãi lên cổ ta, hơi thở càng lúc càng nặng nề, ta hơi ngửa đầu, hai tay luồn vào mái tóc hắn.

Dưới ánh trăng mờ, đôi mắt Chu Uyên Hành nhìn ta có chút đắm đuối.

Ta khẽ vỗ vào má hắn, hắn ngẩng đầu, lại hôn lên khóe môi ta, có vẻ đầy lưu luyến.

"Nay chàng đã thành tân hoàng, hậu cung rộng lớn thế này, chắc sẽ có không ít mỹ nhân tuyệt sắc?"

Nói rồi, ta chầm chậm đặt tay lên cổ hắn.

Hắn hiểu ý đồ của ta, khẽ cười đầy chiều chuộng, tay vòng lấy eo ta, kéo sát hơn.

"A Ngọc, đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, tuyệt không phụ lòng."

Lời tình tứ luôn ngọt ngào là vậy.

Nhưng ta không còn là cô nương tuổi đôi mươi, dù người trước mặt là ái nhân cả đời ta, nhưng nỗi lo ấy không phải là vô căn cứ.

Từ xưa đến nay, quân vương nào không sở hữu hậu cung mỹ nữ đầy khắp?

Nếu biết hắn là hoàng tử, thì dù có ngất ngây vì hắn, cùng lắm ta cũng chỉ đắm say một đêm, rồi mặc quần áo mà trốn đi.

Tiếc rằng, ta đã biết quá muộn.

Chu Uyên Hành từ từ đứng dậy, theo động tác của hắn, chiếc áo vốn đã lỏng lẻo liền rơi xuống, lộ ra cảnh xuân mê người.

Ban đầu ta định nhịn, nhưng quả thực không kiềm lòng, lại nhéo nhẹ một cái.

"Ưm…"

Tiếng hắn thở khẽ nghe rất dễ chịu.

Khiến cơn sóng trong lòng ta dâng trào, chỉ muốn quên hết đêm nay ngày mai, chỉ mong vui trọn khoảnh khắc này.

Ta từ trước đến nay không bao giờ chịu thiệt, liền xoay người áp lên hắn, tay vẽ vài đường trên thân thể hắn.

Hắn hơi nhíu mày, như đang gắng sức kiềm chế.

Một lúc lâu sau, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ trắng.

Tiếp đó, hắn đổ ra một viên thuốc màu đỏ.

"Đây là gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!