Chương 5: (Vô Đề)

4

Những tranh đấu giữa nữ nhân nơi thâm cung nội viện, chung quy vẫn không sánh được với công danh phú quý.

Vì vậy, thánh chỉ vừa ban xuống, Tống Hoài An lập tức ra lệnh cho hạ nhân trong phủ thu dọn đồ đạc.

Khi ngồi trên xe ngựa vào kinh thành, ta vẫn còn chút ngẩn ngơ.

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn nép vào lòng ta, tay cầm lá thư mà phụ thân vừa cho người gửi tới.

Con bé biết đọc vài chữ, nhưng vẫn chưa nhận hết được.

Nó liền đưa thư cho ta, đôi mắt sáng lên tò mò.

"Mẫu thân, trong thư của phụ thân viết những gì vậy?"

Ta nhìn lá thư ấy, rồi ôm Chiêu Chiêu chặt hơn chút nữa.

Sau đó nhẹ nhàng nói với nàng: "Phụ thân đã hứa sẽ đón con về kinh thành. Nay cả nhà chúng ta sắp đoàn tụ rồi."

Sáu năm trời tranh đoạt ngôi vị, nay rốt cuộc đã khép lại.

Ta không còn phải đêm ngày lo sợ, e ngại chàng bị huynh đệ tính toán, đến mức mất mạng.

Nếu không phải vì điều này, gia đình ta cũng không cần chia cắt đôi nơi.

Cũng may chỉ vài ngày đường, chúng ta đã tới kinh thành, nơi ở lần này do tân đế ban tặng, vô cùng tráng lệ.

Thịnh Dung Tuyết từ từ bước xuống xe ngựa, được chúng nha hoàn và bà tử vây quanh.

Nhìn thấy ta và Chiêu Chiêu, ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, rồi lập tức chỉ tay về phía viện bên phía đông.

"Ta thấy viện ấy không tệ, vậy ta sẽ ở nơi đó."

Giờ đây, người đứng đầu Tống gia là Tống Hoài An, còn ta, với tư cách là chính thê của hắn, danh chính ngôn thuận là nữ chủ nhân.

Theo lý, viện phía đông ấy vốn dĩ là của ta.

Nhưng khi nàng vừa lên tiếng, chúng nha hoàn và bà tử đã phục vụ trong phủ lâu năm cũng không dám làm trái ý nàng.

Họ nhìn nhau, rồi đưa mắt cầu cứu nhìn về phía ta.

Bao năm qua, ta chưa từng tranh giành với nàng, mọi chuyện đều kết thúc bằng việc ta nhường nhịn, nên người trong phủ cũng đã quen với điều này.

"A Ngọc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn viện đó?"

Thịnh Dung Tuyết thấy ta mãi chưa đáp lời, bèn tiến đến trước mặt, trong ánh mắt vừa có ý cười, lại thêm ba phần khiêu khích.

Kỳ thực chúng ta đều hiểu rõ, thứ nàng nhắm đến không chỉ là một viện.

Tống Hoài An thấy hai ta căng thẳng, bèn như bao lần trước, bước tới trước mặt ta.

Ánh mắt hắn đầy vẻ áy náy: "A Ngọc, chị dâu vốn đã cô độc khổ sở, nàng hãy nhường nàng ấy đi."

Điều này, hạ nhân trong phủ đã quen mắt.

Họ chỉ cho rằng Tống Hoài An thương cảm cho chị dâu góa bụa, nên bất cứ thứ gì tốt trong phủ cũng đều dành cho nàng ấy.

Thấy hắn lại đứng về phía mình, vẻ mặt Thịnh Dung Tuyết lộ rõ niềm đắc ý khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!