Chương 2: (Vô Đề)

2

Nghiệt duyên giữa ta và Tống Hoài An đều do một tay hắn gây ra.

Lần đầu gặp mặt, ta muốn treo cổ tự vẫn.

Tìm được một cây cổ thụ có nhánh oằn, ta buộc sẵn dải lụa trắng, chưa kịp luồn cổ vào thì hắn phóng d.a. o đến, dải lụa liền đứt đoạn, mặt ta đập xuống đất.

Đau đến mức mãi không thở được. Sau đó, hắn kéo ta dậy từ dưới đất, bảo ta hãy sống tiếp. Ban đầu hắn còn cười, nhưng khi nhìn thấy mặt ta lấm lem bùn đất, nụ cười đó lập tức đông cứng.

Ngay sau đó, hắn liền vác ta lên vai, nói muốn đưa ta về nhà.

"Ta cũng xem như đã cứu mạng ngươi, ơn cứu mạng không thể không báo. Ngươi gả cho ta, ta hứa cho ngươi vị trí chính thê, thế nào?"

Thú thật, ta chưa từng gặp người nào mặt dày đến thế.

Nhưng ta không thể từ chối, bởi hắn đã kề d.a. o vào cổ những người hàng xóm xung quanh ta.

Hắn nói nếu ta dám không theo, thì hắn cũng không ngại biến nơi đây thành luyện ngục trần gian, cùng ta đi chầu trời.

Lúc đó, ta nghĩ hắn là kẻ điên.

Mãi đến khi ta theo hắn về phủ, thấy được người phụ nữ mỹ lệ đó, ta mới chắc chắn rằng hắn chính là kẻ điên.

Luật pháp triều đình quy định, em chồng không thể cưới chị dâu góa bụa.

Nếu vi phạm, dân thường sẽ bị đánh trăm roi, còn phải nhốt chung vào lồng heo rồi dìm chết.

Nếu là quan chức vi phạm, nhẹ thì lưu đày ba nghìn dặm, nặng thì tru di cả nhà.

Vì thế, hắn không thể cưới người mình yêu, cũng e ngại lời đồn ác ý, đến lúc đó công danh sự nghiệp sẽ tan tành, gia tộc cũng mang tiếng xấu.

Cho nên hắn và Thịnh Dung Tuyết bàn tính tìm một kẻ thế thân để làm tấm chắn trong phủ.

Trùng hợp là hắn tìm được ta, một người có đến năm phần giống chị dâu góa.

Nhưng ta có một người thương, dù rằng người ấy đã qua đời.

Một trận hỏa hoạn đã thiêu c.h.ế. t chàng, đến nỗi không tìm được một mảnh xương.

Ta vốn là cô nhi, sống nhờ vào việc hái nấm trên núi, một mình thanh nhàn tự tại. Nhưng kể từ khi gặp chàng, ta đã yêu thích sự náo nhiệt.

Chỉ tiếc rằng khi chúng ta còn chưa kịp thành thân, một trận hỏa hoạn bất ngờ đã khiến ta và chàng âm dương đôi ngả.

Vì thế, ta mới trong một lúc đau khổ tuyệt vọng mà chọn cách thắt cổ tự vẫn.

Đáng tiếc là không c.h.ế. t thành công, còn bị hắn ngang nhiên cướp về.

Hắn tự nhận là ân nhân cứu mạng ta, ép ta vào phủ để làm tấm chắn, nhưng lại không chỉ xem ta là một tấm chắn đơn thuần.

Đây chính là điều khiến ta chán ghét hắn nhất.

Vừa vào phủ không bao lâu, ta đã chứng kiến một màn kịch lớn.

Chị dâu góa lệ đẫm hoa tươi, em chồng cúi đầu hôn nàng, rồi cả hai lăn xuống chân đồi. Đến khi màn đêm buông xuống, hai người với tóc tai bù xù, nhìn qua cũng biết đã xảy ra chuyện phu thê.

Nhất Phiến Băng Tâm

Cùng đêm đó, phụ thân Chiêu Chiêu, vốn tưởng đã chết, đột nhiên xuất hiện trong phòng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!