Chương 12: (Vô Đề)

Tiếc là—

"Thịnh Dung Tuyết, ta không ngờ ngươi lại độc ác đến vậy!"

Tống Hoài An trưng ra bộ dạng đau khổ thất vọng.

Rồi hắn chỉ vào ta: "A Ngọc vốn yếu đuối, ngươi nói nàng đánh ngất ngươi, ngươi có tin nổi không?"

Ừm… Nếu không có nha hoàn bên cạnh, chính ta cũng không tin nổi.

Ta vẫn đứng yên, trước cảnh ngộ thảm hại của Thịnh Dung Tuyết, lòng chẳng hề áy náy, nhưng cũng không thấy khoái chí.

Chỉ thở dài cảm thán, phụ nữ hà tất phải làm khổ nhau.

Còn dùng đến thủ đoạn cực đoan này, trong thời đại khắt khe với nữ nhi, muốn hủy hoại danh tiết của nhau.

Nhất Phiến Băng Tâm

Giờ đây, chỉ có thể coi như là tự gánh lấy hậu quả, đáng đời.

Thịnh Dung Tuyết cũng nhận ra mình đã lỡ miệng, lập tức bắt đầu cầu xin.

"Hoài An, ta nay đã không còn phu quân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e là không còn đường sống. Dù ngươi không còn yêu ta, cũng nên nể mặt đại ca ngươi, chẳng lẽ lại muốn khiến đại ca ngươi bị ô nhục nơi chín suối sao?"

Nàng khóc lóc đáng thương, đôi mắt xoay chuyển, dáng vẻ ấy, nhìn một cái là biết đang toan tính gì đó.

Quả nhiên, nàng chỉ tay vào ta, quyết đoán nói: "Danh tiếng của ta không thể bị tổn hại, nếu không đại ca ngươi dưới suối vàng cũng không yên lòng. Hiện chưa ai biết nữ nhân trong phòng là ai, chi bằng nói đó là Tống Ngọc, bị kẻ trộm làm nhục, nhưng ngươi kịp thời đến ngăn cản, kẻ trộm chưa thực hiện được, như vậy danh tiết của chúng ta đều được bảo toàn, thế nào?"

Hừ… Thế nào ư? Không thế nào cả.

Muốn hủy danh tiết của ta để giữ lại cho mình, nói ra được câu ấy thật nhỉ.

Thịnh Dung Tuyết lại khóc lóc kể khổ, nhắc đến biết bao vất vả nàng đã chịu đựng bao năm nay, rồi lại đem đại ca Tống Hoài An ra, như thể đó là tấm bùa hộ mệnh.

Tống Hoài An vừa tức giận đến cùng cực, nhưng lại như thể bị quỷ ám.

Hắn thật sự quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ áy náy, chậm rãi nói: "Nàng ấy nói cũng không sai, quả phụ trước cửa lắm điều dị nghị, vì đại ca ta, danh tiếng của nàng ấy không thể bị tổn hại. Nhưng nàng thì khác, có ta làm chứng, mọi người chắc chắn sẽ không nghĩ rằng nàng bị kẻ trộm làm nhục. Ta biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, nhưng ta thề, sau này ta sẽ đối tốt với nàng, không hai lòng nữa!"

Từ nhỏ ta đã hiểu rằng lời thề của đàn ông cũng chẳng khác gì lũ giòi bọ trong hố phân.

Dĩ nhiên, ta không đời nào đồng ý.

Thấy ta lắc đầu, Tống Hoài An nhẫn nại khuyên thêm vài lần, thấy ta mãi không gật đầu, sắc mặt hắn dần khó coi.

"Tống Ngọc, nàng nên lấy đại cục làm trọng!"

Nói xong, hắn dường như không định để ý đến ý muốn của ta, chuẩn bị đẩy cửa bước vào công bố chuyện này.

Nhưng ta chẳng hề nao núng.

Rốt cuộc chuyện hôm nay, ta đã sớm nói với Chu Uyên Hành, và chúng ta đều thấy đây là cơ hội rất tốt.

Chỉ không ngờ rằng lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này.

Cửa vừa mở ra, Tống Hoài An còn chưa kịp cất lời, thì đã bị một cước đá bay vào trong phòng.

Chậc, nhìn thật hả dạ.

Chu Uyên Hành sa sầm mặt, một chân đạp lên n.g.ự. c Tống Hoài An, nghiến mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!