Trở lại vào phòng, Hoắc Tranh mở miệng giếng múc nước đem vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Bạch Tế cùng hắn đi vào, giống chó con ngoan ngoãn ngồi xổm bên người hắn, trình độ dính người nằm ngoài dự đoán của Hoắc Tranh, lúc hắn xoay người một cái thiếu chút nữa đã giẫm trúng Bạch Tế.
Nhà bếp khói bụi mịt mù, Bạch Tế ngồi xổm trên mặt đất, áo cưới cơ bản chẳng còn chỗ nào sạch sẽ, khuôn mặt vốn trắng nõn ngẫu nhiên bị dính vào mấy vệt đen.
Bạch Tế làm mặt nhỏ dính bẩn, Hoắc Tranh sắc mặt tối sầm biến thành đại mặt đen. Trách cứ đều nuốt hết xuống bụng, xuất phát từ quan tâm, hắn xách Bạch Tế đến bên cạnh giếng lấy nước rửa mặt.
Mặt trời lúc chính ngọ rất nóng, nước giếng bị phơi ấm lên, ngay cả đá trong viện cũng hơi phiếm quang, óng ánh, giẫm chân lên rất là thoải mái.
Bạch Tế được Hoắc Tranh xách cho một bồn gỗ nhỏ đầy nước, y xoa xoa rửa sạch sẽ khuôn mặt, soi vào nước trái phải nhìn một lần, xác nhận mình đã rửa sạch sẽ, mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ, xong đột nhiên nhìn xung quanh không ngừng kêu người trong bếp.
Bạch Tế thật ngoan ngoãn, té ngã cũng không kêu đau, tính tình đúng là làm người bớt lo. Lúc này nóng nảy kêu như vậy, Hoắc Tranh cho rằng hắn xảy ra chuyện, không nói hai lời ném nồi muỗng trong tay chạy ra, chỉ thấy tiểu tẩu tử vẫn êm đẹp đứng trong viện.
Tiểu tẩu tử vẫy vẫy áo cưới đỏ nhìn hắn mỉm cười.
Bạch Tế cười rộ lên rất đẹp, mắt mày đưa tình, bên má ẩn ẩn lộ ra hai cái đồng tiền nhỏ. Ngay sau đó, y làm ra mấy động tác kỳ kỳ quái quái khó hiểu, nhưng khiến người nhìn đến liền đỏ mặt.
Bạch Tế không hiểu được hành động này trong mắt Hoắc Tranh rõ ràng là hồ nháo, quá sức hồ nháo, khó mà nói được, đối phương là tẩu tử hắn, nếu sự việc không nghiêm trọng, hắn không thể chỉ trích Bạch Tế.
Hoắc Tranh một mình về phòng, Bạch Tế tự thấy đã đem một mặt xinh đẹp nhất của mình ra cho hắn xem, muốn đối phương cao hứng, điệu múa con thỏ y chưa bao giờ nhảy cho bất cứ con thỏ nào xem đâu, không nghĩ tới Hoắc Tranh liền không để ý tới mình.
Thỏ con giận rồi.
Y ai ai kêu chạy chậm trở vào, làn váy dính nước ướt nhẹp còn có tí bùn trên đùi, không quên chú ý nhìn kỹ lại tránh cho vấp phải bậc cửa.
Trước mắt đưa ra một bàn tay, sau khi giúp y đứng vững, Hoắc Tranh nhìn thẳng, múa may nồi muỗng, "Tẩu tử, ngươi về phòng thay quần áo trước đi."
Áo cưới này Bạch Tế mặc đã hai ngày, nếu đổi lại là quần áo khác Hoắc Tranh quả quyết sẽ không đề cập tới, nhưng mà áo cưới chung quy không giống quần áo bình thường, lúc nào cũng mặc trên người khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào.
"Thay quần áo?" Bạch Tế nhấc váy lên, "Thay cái gì quần áo?"
Đem đồ ăn ra nồi, Hoắc Tranh về phòng cẩn thận tìm mấy lần, miễn cưỡng tìm được mấy bộ đồ nữ nhân.
Đồ may thô cũng không được tinh tế, chỉ có một màu, sờ lên cảm thấy không được thoải mái lắm, nhưng đây là gian phòng duy nhất tìm được quần áo nữ.
Hoắc Tranh đem một bộ đưa vào tay Bạch Tế, "Tẩu tử, trước ủy khuất ngươi mấy ngày, chờ mấy ngày sau vào thành, ta liền mua thêm vài bộ."
Cầm lấy quần áo, Bạch Tế đại khái cũng hiểu được ý Hoắc Tranh.
Y còn biết xấu hổ, nhất định không dám làm trò cởi sạch trước mặt đối phương, ngượng ngùng xoắn xít trở lại vào phòng, vụng về đem áo cưới cởi bỏ, trần truồng đứng trước gương đồng cầm quần áo lên khoa tay múa chân vài cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy mơ hồ.
Y không biết mặc.
Bên kia, Hoắc Tranh đem đồ ăn mang lên bàn, chờ rồi lại chờ, bỗng nhiên thấy Bạch Tế kéo kéo quần áo lỏng lẻo treo trên người ra tới, tròng mắt hắn thiếu chút nữa rớt ra, chén cũng quăng trên mặt đất.
Hai chân Bạch Tế giẫm lên cổ tay áo lộ ra vai cùng một đoạn cánh tay trắng nộn, váy quấn lại treo trên người, y cũng biết mình không mặc được, đơn giản vươn hai cánh tay bóng loáng, gắt gao che lại trước người giữ không cho quần áo rớt xuống.
Quần áo không chỉnh tề, không mở mắt, không nhìn thấy gì hết.
Cô nam quả "nữ", một người là "tiểu tẩu tử", một người "chú em", hai người hai mặt nhìn nhau, Hoắc Tranh không dám vòng ra phía sau Bạch Tế, sợ nhìn đến cái không nên nhìn, làm ra chuyện có lỗi với đại ca.
Hắn từ niên thiếu đến giờ, tính cánh nặng nề, về việc nam nữ chưa từng tiếp xúc bao giờ, cũng không ham nữ sắc, gặp người cũng chỉ có một biểu tình.
Hiện giờ nữ nhân thiếu, mặc dù là nữ nhân nhà nghèo, đều có không ít người muốn, tới cửa cầu hôn nhiều đến giẫm nát bậc cửa. Bạch Tế là nữ nhân đã gả cho đại ca hắn, hắn nên tôn trọng trong lòng, nhìn nhiều một cái, trong lòng càng thêm trách cứ chính mình, cảm giác tội ác ngày càng tăng.
Bạch Tế nắm đai lưng, mặt hướng Hoắc Tranh, "Tranh Tranh? Ngươi làm sao vậy?"
Y cúi đầu đánh giá bộ dáng của mình, lại nhìn Hoắc Tranh một thân ăn mặc chỉnh tề lưu lưu loát, tựa hồ cũng bị bản thân chọc cười, "Ta không biết mặc quần áo, ngươi dạy ta đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!