Trịnh Văn Yến chưa kịp hiểu rõ Mạn Đà La là gì thì đã nghe Hoắc Nguy Lâu lên tiếng hỏi:
"Sau khi lão phu nhân qua đời, trong lư hương này có còn thắp nhang không?"
Trịnh Văn Yến ngẩn người một lát, rồi lắc đầu đáp:
"Sau khi mẫu thân qua đời, mọi thứ đều dồn hết vào việc lo tang sự. Trong Phật đường, ngoài việc lấy đi vài món di vật của mẫu thân, còn lại không hề động tới."
Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày.
Mạn Đà La xuất hiện ở cả Yêu Nguyệt Các và Phật đường, liệu có phải cùng một hung thủ?
Y quay sang Hạ Thành.
"Trước đây các ngươi đã tra xét Phật đường, sao lại không phát hiện ra điều gì?"
Trước đó, tuy rằng Trịnh Văn Yến không cho khám nghiệm thi thể Trịnh Văn Thần, nhưng Phật đường của lão phu nhân vẫn được phép điều tra.
Hạ Thành lau mồ hôi, giọng khẩn trương:
"Lúc nha sai tới, tàn hương trong lư đã cháy hết, nên không thể nhận ra có gì khác thường."
Bạc Nhược U khẽ do dự, thấp giọng nói:
"Mạn Đà La sau khi cháy sẽ không còn mùi hương, chỉ có màu sắc tàn hương khác biệt. Nếu không hiểu y thuật, người bình thường sẽ khó nhận ra."
Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn Bạc Nhược U một cái, vẻ mặt thoáng suy tư, rồi quay sang hỏi Trịnh Văn Yến.
"Người trong phủ đều đã tập trung đủ chưa?"
Hoắc Nguy Lâu đến vào chiều hôm trước, nhưng vì thời gian khám nghiệm thi thể kéo dài, nên chưa thể thẩm vấn mọi người trong phủ. Xét tình hình hiện tại, có vẻ ai trong phủ cũng có khả năng liên quan đến vụ án, dù động cơ của mỗi người vẫn cần được làm rõ.
Trịnh Văn Yến đáp ngay:
"Đã tập trung đủ, tất cả đều đang đợi trong phòng khách."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu, ra lệnh:
"Lấy tàn hương đi theo."
Phân phó xong, Hoắc Nguy Lâu bảo Trịnh Văn Yến dẫn đường.
Bạc Nhược U không đi theo mà ở lại Phật đường, bởi công việc của nàng là khám nghiệm thi thể và tìm chứng cứ, còn việc thẩm vấn nghi phạm không phải sở trường của nàng. Nàng kiểm tra lại tàn hương trong lư, thấy lượng tàn hương không nhiều, rồi đi quanh các cửa sổ kiểm tra.
Ở góc Tây Bắc chỗ lão phu nhân ngồi chép kinh, nàng phát hiện một lỗ thủng nhỏ trên giấy cửa.
Hạ Thành cũng nhìn thấy, phát hiện trên lỗ thủng có vết đen của khói. Bạc Nhược U trầm giọng nhận xét:
"Người kia biết lão phu nhân đang chép kinh, dùng thuốc mê nhưng chỉ đủ khiến bà mất sức. Trên người lão phu nhân không có dấu vết của vũ lực, có lẽ hung thủ đã chọc giận để lão phu nhân tự phát bệnh, nhờ vậy bớt được phiền phức."
Nói xong, nàng quay sang hỏi Hạ Thành:
"Trong phủ có kho thuốc không?"
Hạ Thành đáp:
Có chứ.
Hầu môn thế gia thường có kho thuốc riêng để phòng bất trắc. Bạc Nhược U trầm ngâm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!